source: pinterest
CHAPTER 25
Như âm thanh của một tiếng thét vọng lại từ xa xăm, gió hú qua những rặng núi, vang dội qua những rừng cây, và dường như đang xủi tuyết lên trong tức giận. Bầu trời không hề có dấu hiệu của tinh tú hay ánh trăng, mà chỉ hứa hẹn sẽ còn nhiều nữa những cơn gió rét. Thế giới như trở nên sa mạc hóa khi được nhìn qua những gò tuyết.
“Chúng ta đã đi nhiều ngày rồi, thưa điện hạ. Phải có lúc chúng ta dừng lại chứ.” Một trong những tùy tùng của Hans phi ngựa lên bẩm báo. Hans thở dài, cắn môi, quay lại nhìn đoàn người. Gương mặt họ ánh lên niềm hy vọng quay trở lại, ánh mắt van nài Hans hãy dừng cuộc tìm kiếm. Nhưng anh chỉ thở dài, lắc đầu và khẽ lau đôi môi nứt máu của mình.
“Chúng ta không thể bỏ cuộc lúc này! Chúng ta đã đi quá xa để mà bỏ cuộc trong việc tìm kiếm công chúa.” Hans nói với đám lính. Họ thở dài, nhìn về ngọn núi phía Bắc hùng vĩ ở phía xa. “Nếu chúng ta tiếp tục đi, ta có thể đến đó trước bình minh.”
“Và sau đó?”
“Chúng ta sẽ tìm thấy công chúa.”
“Vậy còn nữ hoàng?” Một trong số những người lính hỏi bằng giọng pha chút sợ hãi. Sự im lặng bao trùm.
“Nếu…có ai muốn quay lại, thì có thể quay lại. Nhưng ta có trách nhiệm đối với công chúa Anna…đối với vương quốc này.” Anh siết chặt yên cương. Những ngón tay đau buốt sau nhiều ngày tê cóng trong cái lạnh. Sau khi anh hướng ngựa về trước, một số người lính bắt đầu xoay ngựa theo hướng ngược lại.
“Tôi nguyện đi cùng ngài.” Người đàn ông trước đó lên tiếng.
“Chúng tôi cũng thế, bệ hạ.” Hai người lính của đảo Lê Vàng cùng gật đầu đồng tình, đứng trong tuyết bên cạnh Hans. Họ không có ngựa và tiếp tục chuyến đi sẽ khó khăn đối với họ. Nhưng họ không muốn quay về Arendelle với bàn tay trắng.
“Đi thôi.” Hans gật đầu, cố giữ vẻ mặt can đảm.
“Hmm. Trông khá…hứa hẹn đây.” Hắc Ín nở nụ cười gian xảo đến tận mang tai, dựa người vào một thân cây gần đó. “Xem nào…”
Trong một chớp mắt, Hắc Ín tập trung sự chú ý của mình vào Hans. Hans không hề biết gì mà vẫn tiếp tục hướng về phía Bắc cùng đám lính. Tuy nhiên, Hắc Ín đã tận dụng cơ hội này và làm điều hắn giỏi nhất. Tìm ra nỗi sợ và làm nó lớn dần lên.
Hắc Ín mở mắt và nhìn thấy ký ức của một cậu bé chạy vòng quanh lâu đài. Những bức tường mờ dần khi góc nhìn hướng sâu hơn.
“Well xin chào cậu nhỏ.” Hắn Ín cười mỉa. “Ta nhớ cậu rồi…” Hắn cười thầm trong bụng khi quan sát cậu nhóc 7 tuổi ra sức kéo chiếc áo khoác của anh trai mình.
“Thôi nào! Em biết các anh thấy em mà! Nè?! Nghe em nói!” Thằng nhóc hét lên trong giận dữ, giậm chân thình thịch. Hắc Ín nhíu mày khi nhìn thấy những nụ cười trên mặt các cậu anh khi chúng quay lưng về phía thằng nhóc và bỏ đi. Như thể thằng nhóc không hề ở đấy.
“Thật đáng sợ, đúng không?” Hắn Ín lên tiếng, nhìn thằng bé khuỵu xuống sàn trong khi dụi đôi mắt nhòa lệ.
“Em không muốn ở một mình nữa.” Thằng bé thút thít. “Hãy quay lại đi.” Nó nhìn xuống dãy hành lang khi bóng những người anh mình đang khuất sau ngã rẽ. Nhóc Hans nhìn chằm chằm, đứng bật dậy. “T-tốt thôi! M-một ngày nào đó ta sẽ bắt các anh phải trả giá! Các anh sẽ PHẢI lắng nghe ta! V-vì ta sẽ là Vua!”
“Hoàn hảo…” Hắn Ín cười mỉa. “Thấy rồi. Một kẻ sợ mất kiểm soát. Có vấn đề với việc bị từ bỏ đúng không? Ta có thể lo liệu chuyện đó.” Hắn Ín búng một ngón tay, thi triển quyền phép trong tích tắc. Tất cả những từ mà hắn nói bây giờ đều được Hans nghe thấy. Tuy nhiên, nó trông như thể Hans tự có những suy nghĩ đó, chứ không phải do nghe thấy một giọng nói. “Ngươi không thể quay về. Nếu quay lại, ngươi sẽ phí cả đời mình ở trong tòa lâu đài đó. Ngươi sẽ không có cuộc sống, không có trách nhiệm, và không kẻ nào ưa ngươi. Trừ phi chuyện này thành công và ngươi trở thành Vua, Hoàng tử Hans của quần đảo phía Nam sẽ chẳng bao giờ được biết tới, thậm chí chưa hề được sinh ra.”
Hans nuốt đánh ực, lắc đầu. Anh cố xua những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình. Anh sẽ không bao giờ làm hại những thành viên Hoàng gia. Người vừa ngọt ngào lại tử tế như Anna xứng đáng có được-
“Cô ta là một con đàn bà trẻ con không có quyền hành cai trị nơi nào cả.”
Nhưng cô ấy tin ta.
“Chính xác. Cơ hội quá hoàn hảo.”
Có lẽ vậy.
“Phải. Đây là định mệnh của ngươi. Đã đến lúc nắm lấy nó.”
Ta không thể làm thế…
“Ngươi có thể. Bao giờ thì cơ hội tốt thế này mới trở lại. Ngươi đến đây để thử vận may của mình với Nữ hoàng. Chẳng có ai có thể ở bên cạnh cô ta nổi. Còn Anna…Nếu Anna chết ở đây. Cũng chẳng làm tổn hại ai.”
Chẳng làm tổn hại ai…
Tâm trí anh cứ quanh đi quẩn lại khi Hắc Ín bắt đầu tác động lên nỗi sợ to lớn nhất. Hắc Ín buông tha Hans khi chắc chắn đã thuyết phục được anh rằng đó là cách tốt nhất. Tìm nữ hoàng băng giá. Nếu cô ta ngã, anh phải chắc rằng chính ANH là người khiến cô ta ngã. Anh cần trở thành anh hùng trong câu chuyện này.
Trong khi nhìn chăm chú về phía ngọn núi, Hans vẫn chậm rãi vượt qua cơn bão tuyết. Cứ mỗi bước chân, một ý tưởng khác lại nhảy vào tâm trí anh từ những ý nghĩ đầy sợ hãi của Hắc Ín về viễn cảnh nếu anh không bắt lấy cơ hội tạo nên định mệnh cho riêng mình, anh cũng có thể sẽ chết.
Lúc bình minh vừa ló rạng, cơn bão tuyết cũng tan dần và trở thành những cơn gió nhẹ. Họ đứng ở chân núi nhìn lên tòa lâu đài băng và những tòa tháp tráng lệ của nó.
Elsa tỉnh dậy trong căn phòng yên ắng. Cô chậm rãi hít lấy một hơi sâu không khí lành lạnh tươi mới của buổi sáng sớm và thở ra từ từ, tận hưởng sự bình yên mà bình minh mang lại, dù chỉ là trong khoảnh khắc. Cô và Jack đều nằm trên giường dưới tấm chăn mỏng làm từ cùng chất liệu với bộ váy của cô. Nó không ấm áp lắm, nhưng vẫn hoàn toàn dễ chịu khi nằm cạnh anh. Cô cảm thấy bình yên khi ngắm nhìn ngực anh phập phồng và môi anh hé mở khi hít thở. Cô khẩn cầu Chúa, không biết Ngài có thật hay không, rằng giây phút này có thể kéo dài mãi mãi. Rằng khi cô chạm vào mặt Jack, và khi thức dậy, nụ cười mà anh dành cho cô sẽ không bao giờ phai.
“Con sẽ không có những câu chuyện về tên Jack này lâu hơn được nữa. Đã đến lúc con phải đối mặt với thực tế rằng con cần kiểm soát sức mạnh của mình.”
“Sự hiện diện của Jack trong cuộc đời cô sẽ chỉ mang lại rắc rối cho cô và vương quốc này mà thôi.”
“Có gì trong tương lai của tôi…?” “…Nỗi sợ.”
Những câu nói từ quá khứ ám ảnh tâm trí cô khi cô ngắm nhìn anh.
“Chào buổi sáng…” Jack lầm bầm, chỉ bắt đầu mở mắt. Anh khẽ nghiêng người, hôn môi cô dịu dàng. Elsa nhắm mắt, cố kéo dài nụ hôn lâu nhất có thể. Như thể họ sẽ phải chia lìa và rất lâu sau mới có thể có nụ hôn tiếp theo.
“Có chuyện gì không ổn sao?” Jack chau mày, ngắm nhìn mặt Elsa, với tay vén một lọn tóc trắng sau vành tai cô. Tóc cô xõa dài, phủ nhẹ nhàng qua vai, chiếc váy cô đang mặc cẩn thận quấn quanh cánh tay cô một cách hoàn hảo. Cô lắc đầu, suy nghĩ trong một lúc.
“Chỉ là ác mộng thôi, em nghĩ vậy.” Cô nở nụ cười gượng gạo, nhìn lên trán anh nơi vết thương gần như đã lành. Cô mỉm cười, nghiêng người hôn lên trán anh. “Em yêu anh…” Cô ngồi dậy, và với cử động nhẹ đó, một cơn buồn nôn đột ngột ập tới. “MN!” Elsa chụp tay lên miệng, chạy nhanh ra khỏi phòng.
“E-ELSA? Chuyện gì vậy?! E-em không sao chứ?!” Anh chạy theo cô. Elsa đóng sầm cửa phòng ngủ, cố gắng nghĩ phải làm thế nào. Bụng cô quặn lên và cơn đau ập tới cùng với một cảm giác như cô sắp ngất xỉu. Cô cố gắng đi về phía ban công, níu lấy thanh chắn mạnh đến mức băng bắt đầu nứt ra đôi chút. Sau một cơn ho, cô không thể kiềm chế được nữa. Ôm bụng thật chặt, cô lập tức nôn mửa. Cả thế giới quanh cô như tối đi và cô cảm tưởng như không thể đứng dậy được. Jack chạy tới ban công, chụp lấy cô. “C-chuyện gì xảy ra?! Em ổn chứ?!” Jack thở nặng nhọc, ôm lấy Elsa thật chặt.
“E…em không được khỏe.” Cô nuốt, cuộn người vào ngực Jack. Bàn tay cô yếu ớt níu lấy áo Jack trong tay mình.
“Anh thấy rồi.” Anh đứng lên cẩn thận, mắt anh hướng về phía đồi núi trập trùng bên dưới. Mắt anh chợt mở to khi nhìn thấy nhóm người của Hans bắt đầu leo lên núi. “Anh sẽ đưa em vào trong.” Anh đóng cánh cửa sau lưng bằng phép thuật của mình. Elsa mở mắt, ngước nhìn anh.
“E-…em nghĩ là em ổn rồi.” Cô vỗ ngực anh, gật đầu.
“Em chắc chứ? Em trông không khỏe lắm đâu. Có lẽ chúng ta nên đưa em trở lại giường.”
“Em muốn đứng, Jack.” Cô cựa mình ra khỏi vòng tay Jack và anh để cô tự đứng, cô níu lấy vai anh để giữ thăng bằng. Họ đứng giữa nhà mái vòm chính của tòa lâu đài nhìn nhau một lúc.
“Có một đám người đang cố lên núi.” Jack nói sau một phút dài im lặng. Elsa chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không hề phá vỡ ánh nhìn. Mắt cô như đang tìm kiếm gì đó. “Elsa? Em có nghe anh nói không? Anh nói có một đám người đang leo lên núi. Họ chỉ cách chúng ta vài phút thôi!”
“Ôi Chúa…” Cô bắt đầu lên tiếng. Mắt cô di chuyển khỏi anh khi cô giật lùi lại.
“Đừng sợ. Anh sẽ đuổi họ đi. Chỉ cần em nói và-“
“Không Jack…Em… em quên một điều.” Cô che miệng, cảm thấy chóng mặt một lần nữa. Cô quay người đi trong cơn sốc.
“Sao? Em quên gì?” Anh nhướn mày.
“5…6…”
“5 và 6? Em quên số 5 và 6?” Jack bật cười.
“K-không Jack… ý em không phải vậy!” Cô quay sang anh. Bắt đầu từ ngón chân cô rồi đến chân cô và cuối cùng là cả người cô, run rẩy. “6…ngày! Không…giờ là sắp 7 ngày rồi.” Cô đưa tay lên đầu, ngón tay cô vò tóc, kéo mất vài cọng. “S-sao mình có thể ngu ngốc đến thế!?” Cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế nước mắt.
“Elsie. Anh thề nếu em không nói cho anh nghe chuyện gì-“
“J-jack! Em…Kinh nguyệt của em vẫn chưa tới. Nó…nó lẽ ra phải có từ một tuần trước rồi!” Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, vai cô giần giật khi cô run lên. “K-không điều này không thể xảy ra. K-không phải bây giờ. Không phải thế này…” Cô ôm lấy cánh tay mình, bàn tay áp chặt lấy ngực. Jack đứng đó, mắt mở to và đứng bất động khi cô đi qua đi lại trong lo lắng.
“E-elsa. C-có phải…có phải ý em là em có thể…”
“Em có thể…” cô gật, nhìn anh, ánh mắt cô tràn ngập sợ hãi hơn tất cả những lần từ trước đến nay. Nhưng đáp lại điều đó lại là…nụ cười của anh.
“C-chờ đã. Anh… anh có thể… em có thể…anh…anh” Jack không còn có thể nói tròn câu được nữa trong giây phút này. Anh chỉ còn có thể đáp lại hơi thở gấp của Elsa bằng một dấu hiệu của niềm vui thuần khiết. “Đ-ĐIỀU NÀY…ĐIỀU NÀY THẬT TUYỆT!” Anh nhảy cẫng lên, chụp lấy tay cô, kéo cô vào vòng tay mình và ôm cô chặt nhất có thể. Anh hôn cô thật sâu bằng nụ cười tươi nhất. “AAHHAHAH! WOOO!” Anh buông cô ra, xoay tròn quanh phòng như một kẻ ngốc.
“JACK. D-DỪNG LẠI! Điều này chẳng tuyệt tí nào!” Cô hét lên. Jack trượt chân trên nền băng, ngã xuống ngay chân cô, anh nhìn lên.
“X-xin lỗi! Anh…anh…” Anh vụng về đứng dậy, vẫn nhìn cô với một nụ cười.
“L-làm ơn. Anh…anh cần em bình tĩnh lại.” Cô trông có vẻ lo lắng trước phản ứng của anh, nên anh phải thay đổi thái độ. Hít lấy một hơi thở sâu, Jack đặt tay anh lên vai cô.
“Sẽ không sao đâu. Anh cần em tin anh. Làm ơn. Anh…anh sẽ bảo vệ em.” Anh gật đầu kiên quyết. Chậm rãi, tay anh luồn qua tóc cô, và anh bắt đầu thắt tóc cô như anh từng làm bằng phép thuật của mình. “Shhhh…” Anh gật đầu. “Anh …anh biết nó có hơi đáng sợ. Nhưng chúng ta có thể làm được. Chẳng có gì chúng ta không đối mặt được.” Anh nhìn xuống mắt cô.
“Có lẽ em không-“
“Có lẽ em không nhưng có lẽ em có. Nhưng cách nào cũng vậy, chúng ta sẽ làm được.”
“P-phải…” Elsa khẽ mỉm cười.
“Woah, Elsie. Thái độ tự tin đột xuất này của em làm anh có chút không thoải mái. Em cần bình tĩnh lại.” Jack nhướn mày giễu cợt. Elsa bật cười, lau những giọt nước mắt bằng nụ cười.
“P-phải. Em sẽ cố nhớ lấy điều đó.” Cô ôm anh nhẹ nhàng, tay cô vòng qua cổ anh. “Em yêu anh…”
“Anh cũng yêu em…” Anh ôm eo cô dịu dàng, mặt anh vùi vào vai cô, hít một hơi thở sâu và hôn lên da cô. Sau một lúc, Elsa buông ra . “Em đi xuống lầu.”
“Để làm gì?” Jack nhìn cô đi xuống cầu thang.
“Đánh thức lính canh của em. Chẳng có gì cậu ấy không giải quyết được.” Cô gật đầu, nhanh chóng bước xuống cầu thang. Jack nhìn cô qua mặt băng bên dưới khi cô đi tới cửa chính. Anh chạy ra ban công, nhìn xuống hoàng tử Hans, người đang trên yên ngựa, đứng xung quanh là đoàn tùy tùng.
“Chúng ta tới đây để tìm công chúa Anna. Hãy cảnh giác. Không được làm hại Nữ hoàng.” Hans nói lớn đủ để Jack có thể nghe thấy. Nhưng mặc dù vậy, anh vẫn nhìn thấy hai người lính đang cầm vũ khí dài.
“Tại sao họ lại mang theo cung tên?” Anh lầm bầm. Sau đó anh nhìn thấy thắt lưng của tất cả những người đó đều có kiếm hoặc dao găm.
“Elsa?! Họ có vũ khí!” Jack chạy vào trong, nói vọng xuống cầu thang. Đúng lúc đó anh nghe thấy tiếng vệ sĩ của Elsa thức dậy từ chân cầu thang của tòa lâu đài. Sau khi nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, anh cũng nghe thấy tiếng sầm của cửa trước.
“Em biết!” Anh nghe tiếng cô vọng lại. “H-họ không thể vượt qua vệ sĩ của em đâu. S-sẽ ổn thôi.” Cô la lên.
“L-lên đây! Nhanh lên!” Jack hét lên, chạy ra phía ban công. “Họ tới rồi! Họ đã vượt qua vệ sĩ của em!” Anh chạy đến đỉnh cầu thang. Jack thấy đám người vượt qua cửa trước dễ dàng. Không chút chần chừ, anh chạy xuống cầu thang, chụp lấy tay Elsa và kéo cô thật nhanh. Suy nghĩ duy nhất của anh là kéo cô ra khỏi những kẻ muốn làm hại cô nhanh nhất có thể.
“Hoàn hảo. Thật…hoàn hảo.” Hắc Ín quan sát từ một cái bóng in trên băng. Với nhiều rắc rối hơn, nỗi sợ cứ xâm nhập vào tâm trí của những tên lính cầm nỏ. Hắn thấy Jack kéo Elsa ra sau lưng anh khi họ chạy tới nhà mái vòm.
“Bình tĩnh nào. Họ sẽ không làm hại em đâu nếu em b-bình tĩnh. Được chứ? A-anh sẽ bảo vệ em.”
“L-lỡ như họ làm hại anh thì sao!?” Cô níu chặt lấy tay anh.
“Làm hại hắn? Hắn là ma. Cô không thể làm hại một linh hồn bất tử…trừ phi…trừ phi….” Hắc Ín mỉm cười với chính mình. Và sau đó nó đập vào mắt hắn. Vết sẹo trên trán Jack. Nhớ lại việc Jack đã bị làm hại bởi phép thuật của Elsa vô số lần. Không có chuyện Jack bất khả xâm phạm. Điều đó là vô lý.
Trừ phi khi Jack trao phép thuật đó cho Elsa, anh đã cho trao đủ pháp thuật để mất khả năng bất tử, cũng như cô.
Và trong khoảnh khắc ấy, Hắc Ín nghĩ mình sẽ thử làm gì đó, một điều gì đó thật thiên tài. Chỉ cần chút sợ hãi để kéo cò súng, tên lính đứng ở đầu cầu thang giương mũi tên hắc ám của hắn về phía Elsa.
“K-không. Xin đừng!” Elsa đặt tay lên lưng Jack khi anh quay mặt nhìn người đàn ông cầm chiếc nỏ.
“Elsa…” Jack nói với cô. “Anh…-“ Anh vẫn chưa sẵn sàng. Anh phản ứng nhanh nhất có thể bằng cách giậm thanh trượng xuống sàn. Một mảng băng bắn lên từ sàn ở phía trước anh. Nhưng nó mỏng và chỉ đạt đến cổ. Câu nói của anh bị bỏ lửng. Jack Frost cảm thấy một cái nhói từ thứ băng lạnh giá nhất anh từng biết trong lồng ngực mình. Mũi tên cắm sâu vào trong cơ thể anh.
End of chapter 25