T/N: Tấm hình rất phù hợp với part này 😥 À mình dịch part này cũng hơi cực nên mấy bạn com cho mình vui đi :3 é ny quầy, canh hết ngay số 10 đẹp ghê 😀
Sài Gòn lúc 2h sáng lạnh kinh @@, vừa dịch vừa run cằm cặp =.= gặp dịch ngay fic về anh chị tủ lạnh này nữa chứ =))))
…“Chào chị,” Cô cất giọng khàn khàn.
Elsa không thể tin vào mắt mình. “Anna!” Cô kéo em gái vào một cái ôm thật chặt. “Tại sao em lại làm vậy? Sao em lại mạo hiểm vì chị chứ?”
Anna khẽ đẩy ra và mỉm cười. Đuôi tóc mái của cô bắt đầu đóng băng, nhưng cô chẳng mấy bận tâm nữa. “Bởi vì em yêu chị, đương nhiên rồi.”
Jack lặng lẽ quan sát khi hai chị em ôm, hôn và cười cùng nhau, một cuộc đoàn tụ muộn màng. Bầu trời trong xanh trở lại và những người dân làng bắt đầu ra khỏi nhà để chứng kiến nữ hoàng của họ trở về, an toàn và lành lặn. Một gã người tuyết biết nói gần như khiến Jack lên cơn đau tim, nhưng Elsa biết gã, rõ ràng là thế, và vui vẻ chữa lại cho gã trước khi gã hoàn toàn tan thành nước. Cơn bão đã trôi qua, và Elsa đã vượt qua được mọi thứ. Arendelle phải gầy dựng lại rất nhiều sau những tổn thất mà trận cuồng phong mang lại, nhưng chẳng ai phàn nàn điều đó. Elsa và Anna trục xuất kẻ phản bội Hans và ông già nịnh bợ mà Jack gặp khi lần đầu đặt chân tới Arendelle, công tước xứ Lê Vàng (Weselton *dịch theo rạp*). Trẻ con chạy ùa qua sân để được diện kiến Bà Chúa Tuyết, và cô biến sân trong lâu đài thành một sàn băng khổng lồ cho lũ trẻ. Jack nán lại gần như cả ngày khi Elsa tái-khám phá “ngôi nhà” thật sự của mình.
“Vì em đã nhảy ở buổi lễ đăng quang của chị rồi, nên bây giờ chị phải trượt, Elsa,” Anna nói.
Elsa cười khảy. “Ô, vậy sao?”
Cô vẫy tay và một đôi giày trượt làm từ băng xuất hiện dưới chân Anna. Nàng công chúa nhỏ vất vả để giữ thăng bằng, hét lên rằng chị mình ăn gian. Nhưng khi một người thanh niên tóc vàng, cơ bắp cùng một con tuần lộc đến giúp cô đứng thẳng thì Anna bình tĩnh hơn và trượt đi cùng anh ta.
“Chơi vui nhé,” Elsa nói, vẫy tay.
Anna mỉm cười vẫy lại và vị nữ hoàng tuyết lại một lần nữa một mình.
“Cô ấy nói đúng, em biết đấy. Em đúng là có cái thói ăn gian từ trước tới giờ,” Jack lên tiếng, trượt về cạnh Elsa.
“Anh nhìn lại mình kìa,” cô châm chọc.
Jack cười toe toét và đưa tay vuốt vai cô, dọc theo xương đòn gánh khiến cô chú ý. “Nhảy với anh.”
Elsa quan sát hắn, môi cô khẽ mấp mấy như muốn nói điều gì đó. Cô đặt tay mình lên tay hắn và đan những ngón tay họ lại với nhau. Sắc xanh vẫn-luôn-hiện-diện mờ dần và đầu ngón tay hắn râm ran. Trước khi hắn kịp hỏi cô đã làm gì, thì cô kéo hắn về phía trước, băng qua lớp băng.
Elsa cười vang và hắn nhìn cô chầm chầm, ngẩn ngơ trước sự thay đổi. Cô vẫn là Elsa mà hắn biết trong tòa lâu đài băng, nhưng nỗi sợ hãi từng trói buộc mọi hành động của cô, ngăn cản cô tiến về phía trước, đã biến mất. Cô bắt gặp ánh mắt hắn và chẳng hề ngại ngùng tí nào. Có lẽ mời cô nhảy là một ý tưởng tồi. Hắn gần như muốn bắt cóc cô đến nơi nào đó ít người hơn, hai mươi ngàn feet trên không chẳng hạn.
Tạm thời, hắn chấp nhận đứng sau đài phun nước, tách khỏi những ánh mắt soi mói. Vì cô, đương nhiên rồi. Chẳng ai ngoài cô có thể thấy hắn.
“Em trông rất hạnh phúc,” hắn nói.
“Em hạnh phúc mà.” Nụ cười của cô thật dễ nhiễm.
Jack xoay vòng quanh cùng Elsa và đưa trán mình sát trán cô. “Em làm điều đó bằng cách nào?”
Elsa xoay họ chậm lại cho đến khi dừng hẳn rồi đưa tay hắn ở giữa họ. Những đầu ngón tay hắn có màu xanh, và cô khẽ nâng chúng lên môi và trao cho mỗi đốt một cái hôn thật nhẹ nhàng. Từng chút, từng chút một, chúng mất dần sắc xanh băng giá, hoàn nguyên lại thành một cái gì đó khiến Jack tưởng như đã được trở lại làm người.
“Bằng tình yêu,” cô nói. “Tình yêu làm tan băng.”
Jack quan sát những đốt ngón tay mình và bật cười. Họ đã phát hiện ra điều này trước đây, nhưng họ chưa bao giờ đặt tên cho nó. Họ chẳng bao giờ biết. Có lẽ cũng không quan tâm mấy. Nhưng họ tin. Elsa sẽ không phải khóc nữa miễn là hắn vẫn giữ được phép màu đó.
“Anh nghĩ rằng em lỡ mất một điểm rồi, nữ hoàng của anh.”
Elsa cười khẩy khi hắn vỗ vỗ môi mình với một ngón tay. Sương giá phủ đầy môi Jack như một lớp da thứ hai, nhưng Elsa trượt một tay lên má hắn và để hắn kéo cô lại gần hơn. Nụ hôn của cô như thiêu đốt và hắn muốn nghĩ rằng của hắn cũng thế. Dù vậy, giữa hai người họ, họ vẫn thích băng và tuyết hơn vì chúng nhắc họ về câu chuyện cổ tích mà họ đã vô tình khiến cho thành sự thật.
Dù sao cái lạnh cũng đâu thể phiền họ nữa (The cold had never bothered them, anyway)
“Trong trái tim đã được chạm bởi tình yêu, ánh sáng mà em để lại vẫn tỏa ánh sapphire.
Kể cả khi anh giáng xuống con đường tối dẫn vào đêm đen.”
Như một hình thức đáp trả cho việc được sống vĩnh hằng, dù muốn hay không, Jack vẫn có việc để làm. Đó là phải mang đến mùa đông cho toàn thế giới này, và đó là tất cả những gì hắn biết kể từ thời điểm mà bản thân hắn còn không thể nhớ nổi. Mùa đông bất diệt ở Arendelle đã kết thúc, và mùa màng thay đổi. Elsa luôn rất buồn khi thấy hắn phải rời đi, dù hắn vẫn hứa sẽ trở về cùng những ngọn gió đông.
“Em biết đấy, nếu em nghĩ về điều này, anh có thể để việc quản mùa đông ở Arendelle lại cho em đấy.” Jack nói khi hắn nằm dài trên khung cửa sổ phòng Elsa.
“Em đoán rằng điều đó đúng. Em dám nói rằng em gần như giỏi việc kiểm soát phép thuật hơn cả anh.”
Jack lặng lẽ quan sát khi cô thay đồ sau những bức gấp trang trí hình tòa lâu đài băng trên núi tuyết. Hắn vẫn im lặng cho đến khi cô xuất hiện.
“Elsa, anh…”
“Mẹ em từng nói phép thuật của em không thể xấu xa vì nó đã từng cứu mạng bà,” Elsa nói. “Em đoán là anh đã cứu bà. Chúng ta.”
Hắn vẫn tránh chủ đề này kể từ sau việc Anna và Hans, dù thời gian lẩn tránh Jack Frost, nhưng định mệnh thì không. “Về việc đó. Anh biết là em nghĩ về nó như một lời nguyền, nhưng không phải vậy. Em không phải là quái vật. Chưa bao giờ.”
Elsa tiến về phía hắn và chiếc áo choàng bạc của cô lấp lánh theo mỗi bước đi. Lễ đính hôn của Anna và Kristoff là vào tối nay, và nữ hoàng phải ăn mặc thật trịnh trọng. Jack nuốt đánh ực, đôi chân dài miên man, đôi mắt xanh trong nhìn hắn, tất cả con người hắn. Hắn phải chống lại thôi thúc muốn với tới cô rồi vùi nát áo cô trên giường.
“Em biết,” cô nói, vuốt dọc xương hàm hắn bằng ngón tay thon mảnh. Sương lưu lại theo đường cô vẽ ra trong hình dạng của những đoá hồng xanh nhỏ xíu với những cánh hoa cong. “Phép thuật của em…không thể nào xấu xa.” Cô mỉm cười. “Vì sau tất cả, nó đã cho em gặp được anh.”
Jack nhảy xuống khỏi cửa sổ và đưa bàn tay mình chạy dọc phần áo trên của Elsa. Những nhánh dương sỉ băng uốn lượn quanh chiếc coóc-xê, làm cho chiếc váy tỏa ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng màu hoa tử đinh hương.
“Em có thấy điều này không?” Hắn di ngón tay dọc xương sống của cô và thưởng thức cách cô rùng mình lên và rướn người theo cái lạnh của hắn.
“Em có thể cảm nhận thấy nó.”
“Oh~” Jack kéo tay mình thật chậm qua đôi vai trần và đến cổ cô. “Và điều này nữa?”
Tinh thể băng chồng lên lẫn nhau và uốn lượn quanh cổ Elsa, đáng yêu hơn bất kì viên kim cương nào.
“Chỉ một chút thôi.”
Jack để tay mình nán lại trên chiếc dây chuyền của Elsa. Dù hắn rất muôn ở lại với cô thật lâu. Nhưng thời gian của họ đã hết. “Anh phải đi.”
Elsa khó nhọc vươn cằm lên. “Em biết.”
Ánh mắt Jack quét xuống đôi môi cô, nhưng cô đã quay lưng lại và tiến về phía cửa.
“Anh sẽ trở lại.”
Elsa dừng lại ngay cửa ra vào và mỉm cười với hắn qua vai. “Em biết.”
Hắn vẫn luôn quay lại vì cô.
Vô hình trước thời gian, năm tháng trôi đi và Jack không chú ý nó đã thay đổi Elsa thế nào. Kể cả khi thời gian hút cạn tuổi trẻ của cô, nhan sắc của cô và cuối cùng là sinh khí của cô, Jack vẫn luôn nhìn thấy người con gái mà hắn tìm được ở tòa lâu đài băng cổ tích nhiều năm trước.
“Anh không cần phải cứ trở lại nữa.”
Jack đung đưa trên chiếc xích đu gỗ cạnh Elsa. Cô bó trong đống quần áo từ đầu tới chân. Trong mắt hắn, vị nữ hoàng có tuổi có thể mặc một gói khoai tây mà vẫn trông vô cùng quyến rũ.
“Nhưng anh vẫn sẽ trở lại.”
Elsa níu sợi dây xích đu để dừng nó lại. Nó đóng băng dưới cái chạm của cô. “Sẽ có một ngày, chẳng còn ai để anh trở lại nữa.”
Tần suất xuất hiện câu nói này trong các cuộc đối thoại của họ cứ tăng dần theo năm tháng, như thể cô đang đếm từng ngày. Thỉnh thoảng rất khó để Jack nhớ được rằng cô vẫn là nô lệ của thời gian. Chỉ một mình hắn thoát được xiềng xích của nó, nhưng nhìn cô bây giờ, hắn ước rằng mình không có cái vinh dự đó.
Hắn khép những ngón tay mình quanh tay cô và sương giá tan chảy. Elsa bắt gặp ánh mắt hắn, và cô bất ngờ. Cô luôn ngạc nhiên rằng hắn vẫn có thể làm được điều đó với cô. Tình yêu không hề tan chảy; nó là băng, mạnh mẽ và vĩnh hằng và mãi mãi trong lòng bàn tay họ. Thời gian không thể ngăn nổi tình yêu.
“Ngày đó không phải là hôm nay,” hắn nói.
Hắn rướn người tới và hôn lên trán cô, nán lại lâu hơn một chút. Khi hắn buông ra, Elsa kéo tay hắn.
“Dù chuyện gì xảy ra, Jack, chỉ cần biết là em…”
Jack đón lấy những giọt nước mắt cô trước khi chúng có thể làm ướt má. Chúng ấm áp trên những đốt ngón tay hồng hào của hắn. Hắn mỉm cười. “Anh biết.”
Jack Frost, linh hồn của mùa đông, đi khắp thế gian để mang lại tuyết và băng cho những đứa trẻ con chẳng bao giờ tin vào hắn. Không hề có một lời tốt đẹp, cũng chẳng có một lời cảm ơn, và cũng chẳng hề có một cái nhìn ấm áp. Nhưng trẻ con vẫn mỉm cười trước những dấu hiệu của mùa đông. Nó đã gần giống như câu chuyện cổ tích mà Jack từng muốn có. Và thế là đã đủ. Những bóng ma không có được hạnh phúc mãi mãi về sau, nhưng công chúa thì có.
Nữ hoàng, không phải công chúa, Jack tự chữa.
Nữ Hoàng Băng Giá.
Hắn tự mai táng cô trong biển hoa hồng xanh mà cô sẽ tô vẽ khắp vương quốc của mình. Chúng là những bông hoa tốt nhất mà hắn từng tạo ra, nếu hắn thật lòng thừa nhận. Chúng sẽ nở vĩnh viễn để cô không phải đơn độc nữa.
“Nếu người ta có thể thấy tôi như thấy cô, tôi sẽ không muốn ở một mình.”
“…Trong trường hợp đó, hãy cảm thấy hạnh phúc vì họ không thấy anh.”
Jack cười với chính mình khi hắn chứng kiến cảnh dân làng thể hiện lòng tôn kính đối với nữ hoàng của họ. Hàng trăm người đến cùng những lễ vật chạm khắc bằng băng và tuyết.
“Họ có thể thấy em rồi, Elsa. Em không phải ở một mình nữa.”
Jack Frost từng rất ghét những người này. Những người chẳng biết, chẳng quan tâm, chẳng tin. Hắn chỉ như một lời thì thầm của gió đối với họ, một truyền thuyết mà niềm tin đã hoàn toàn lạc lối trong sa mạc thời gian. Hắn ghét rằng họ không thể thấy hắn, không thể cảm nhận hắn. Nụ cười của họ thật đẹp, nhưng chưa bao giờ dành cho hắn.
Elsa mỉm cười với hắn. Cô mỉm cười khi hắn đưa cô bay lên không trung lần đầu tiên. Cô mỉm cười khi lần đầu tiên hắn nói rằng cô rất đẹp. Và cô mỉm cười khi Anna trở về bên cô. Như vậy đã đủ, Jack nghĩ, để cho Elsa có thể có được hạnh phúc mãi mãi về sau của riêng mình.
“Anh chưa bao giờ nói rằng câu chuyện cô tích của anh thành hiện thực.”
Nhưng của em thì có.
Tuyết rơi ngày hôm đó, nhưng không phải bởi tay Jack. Đó là một trận tuyết sớm trước mùa đông, hơi quá sớm. Những người dân làng không nghĩ nhiều về nó, nhưng Jack ngả người trên cây và quan sát bầu trời xám xịt, hồi tưởng. Một bông tuyết rơi trên mũi hắn, và hắn mỉm cười.
Một bóng ma mùa đông thì không bận tâm cái lạnh
THE END
T/N: Thế là cái oneshot cực dài đã end rồi, mấy part trước lười lười không hiểu sao đến part này mình tâm huyết hết sức. Chắc đến giờ mới thấy thấm cái tinh túy của fic. Cá nhân mình thấy đây là 1 fic rất là thơ mộng nhưng cũng rất u uẩn. Nếu để ý kĩ thì có 1 điệp khúc được lặp đi lặp lại xuyên suốt fic để chỉ các đối tượng khác nhau chính là “chẳng biết, chẳng quan tâm, chẳng tin”, làm fic có nét gì đó rất vần, rất thơ, còn hình ảnh hoa hồng xanh cũng được lặp lại và mình từng đọc 1 fic hay 1 cuốn sách gì đó nói hoa hồng xanh có ý nghĩa là “điều kì diệu” nhưng cũng vì hoa hồng xanh không thể tự có được trong tự nhiên mà chỉ có thể đc tạo bằng phương pháp lai nên nó cũng mang 1 nghĩa tiêu cực tương đương đó là “điều không thể đạt được, hay ko thể thành hiện thực”. Nghe quen ha, rất giống chuyện tình của 2 ng này, việc 2 ng từ 2 thời đại khác nhau gặp được nhau và yêu nhau là “điều kì diệu” nhưng việc cả 2 cùng có hạnh phúc mãi mãi về sau là “điều không thể đạt được” TT^TT fic này tội Jack kinh khủng đặc biệt là chi tiết ngón tay vẫn hồng hào chứng tỏ tình yêu ko hề thuyên giảm qua năm tháng. Sao mình lảm nhảm như đang phân tích tác phẩm văn học vậy?? thôi im =))))) fic này buồn quá thôi bonus cho tấm hình coi như quà xin lỗi bỏ rơi blog suốt tg qua há :3
(À tổng cộng fic này mình dịch là 16,834 từ chưa kể mấy dòng mình lảm nhảm đó @.@)
Source: somewhere on Tumblr =.=
Khỏi dịch đi ha, chắc ai cũng hiểu mà =))) Jack lolicon dụ con nít quá ghê, quá nguy hiểm @.@