[Gwi x Hye Ryeong] Living like a dream (chap 4)

hqdefault

CHAPTER 4

“Sao trông ngươi mệt mỏi quá vậy?” Gwi để ý thấy gương mặt Hye Ryeong không còn chút sức lực, và giọng nói của nàng cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.

“Đại nhân đã không trở về cả đêm qua. Hye Ryeong rất lo lắng cho sự an nguy của đại nhân.” Tối qua, nàng đã thức cả đêm, chờ đợi hắn ở địa cung. Bây giờ, dù ít hay nhiều, nét mệt mỏi vẫn in rõ trên gương mặt nàng.

“Ngươi đã ở đây, canh chừng ta cả đêm?” Hắn nhìn nàng chăm chú, như thể chờ đợi một lời đáp mà hắn muốn thoát ra từ đôi môi nàng.

“Vâng.”

Gwi im lặng. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Khi vuốt ve và ngắm nhìn đôi gò má nhợt nhạt của nàng, tim hắn bỗng chốc nhói lên. Đứa trẻ này đã luôn bên hắn từ khi còn bé. Hắn đã luôn quen thuộc với tính cách lạnh lùng và xa cách của nàng. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng nàng có thể lo lắng cho hắn. Đã bao lâu rồi? Kể từ khi trở thành quỷ hút máu, chẳng còn ai lo lắng cho hắn nữa.

“Chính xác thì kẻ nào đã khiến đại nhân bị thương nặng vậy?” Nàng hỏi điều mà nàng đã tò mò bấy lâu. Nàng tin rằng kẻ làm được điều này, chỉ có thể là kẻ giống hắn, một tên quỷ hút máu.

“Là kẻ ta đã tìm kiếm bấy lâu nay!” Kim Sung Yeol! Ngươi đã trọng thương. Dù cho ngươi thừa hưởng khả năng đứng dưới ánh mặt trời của Hae Seo, nhưng ngươi gần như không thể tiếp tục sống được nữa. Nếu như ngươi chết, đứa trẻ này sẽ như thế nào đây? Gwi chán chường nhìn Hye Ryeong. Chẳng phải mục đích tồn tại của nàng ta là để tìm Kim Sung Yeol sao? Giờ tên kia không còn sống nữa, tại sao hắn vẫn không thể ra tay kết liễu nàng?

“Kẻ đó cũng là quỷ hút máu sao?” Liệu có phải là người đó? Làm sao y có thể đi dưới ánh mặt trời?

“Hm. Kể từ ngày hôm nay. Cứ tiếp tục ở bên ta.” Hắn muốn biết mình có thể chế ngự bản thân khỏi nàng đến mức độ nào.

“Vâng, thưa đại nhân.” Liệu có phải chúng ta đang bắt đầu trở lại cuộc sống cũ chăng?

Sống dưới nơi địa cung tăm tối này, nàng cảm thấy có chút thương cảm đối với hắn. Từ lần gặp đầu tiên, hắn đã có diện mạo đó, và suốt bảy năm ròng, hắn không hề thay đổi. Nàng không biết hắn đã sống bao lâu. Nhưng, từ những ngày ấy, nàng chỉ biết là hắn luôn một mình. Hắn sống cô độc nơi hoàng cung, nắm trong tay sinh tử của từng người, và có vô số kẻ muốn bám lấy hắn cũng như vô số kẻ muốn tiêu diệt hắn. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ sở hữu tình yêu và sự quan tâm. Hắn đã luôn phải sống trong bóng tối, không thể đi dưới ánh mặt trời. Liệu rằng có bao giờ hắn chán ghét chính mình không? Lúc đầu, hắn thực sự đã đáng thương như thế. Cho đến hôm nay, nàng như thể đã thấu rõ mọi thứ hắn làm. Hắn chỉ đang tự vệ mà thôi. Mặc dù hắn nắm giữ quyền lực chính trị cao nhất. Người ta vẫn nắm được điểm yếu của hắn. Đã có nhiều người lan truyền tin đồn, và người ta tìm kiếm quyển sách đó, một bộ sưu tập các điểm yếu của hắn. Nếu bị tìm thấy, liệu hắn có chết không? Nàng ngày xưa sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng rằng một kẻ như hắn có thể chết, nhưng nhìn bộ dạng hắn hôm nay, nàng cảm thấy sợ hãi. Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ thực sự tan rã trước mặt nàng.

End of chapter 4

[Gwi x Hye Ryeong] Living like a dream (chap 3)

hqdefault (1)

CHAPTER 3

Trở về nhà, nàng có chút bồn chồn. Hắn hẳn là đang tìm kẻ sở hữu cái túi đó. Kể cả vậy, hắn vẫn luôn trở về địa cung trước bình minh cơ mà.

Nghĩ rằng nàng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nếu gặp phụ thân, nàng liền đi vào phòng và nhìn thấy phụ thân đang đọc một cuộn giấy. Nhưng rồi nàng đột ngột dừng lại. Kể từ khi bị dâng cho Gwi, nàng đã không còn có thể nói chuyện một cách tử tế với cha mình, và giờ đây nàng lại đang lo lắng cho một kẻ nàng không hề muốn hắn tồn tại, có chút gì đó không tưởng. Nàng thở ra một hơi sâu, và rời đi.

Mặt trời đã ló rạng. Hắn nhất định đã trở về rồi. Nàng nhanh chân bước đi, tiến về phía địa cung. Khi bước vào, nàng mong chờ điều gì đó. Nàng mong có thể nhìn thấy hắn. Tuy nhiên, thực tế lại không như nàng mong đợi. Trong hành lang tăm tối, không hề có bóng dáng hắn.

Đúng lúc nàng cảm thấy hồi hộp, một bóng dáng chao đảo tiến về phía nàng. Khi nàng không nhận thức được điều gì đang xảy ra, người đó ngã vào người nàng một cách nặng nề. Nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên cơ thể hắn và thầm nghĩ có lẽ hắn vừa dùng bữa. Tuy nhiên, trái với suy nghĩ đó, khi quay lại, nàng thấy một vết cắt kì quái trên mặt hắn. Hắn bị thương ư?

tumblr_nt8a5lGDSY1qex9y1o1_500

“Đại nhân?” Nàng dìu hắn đến bên giường. Cả cơ thể nặng nề của hắn tựa vào nàng, khiến mỗi bước đi đều rất vất vả.

Khi nàng đưa hắn đến giường, nàng vô tình nhìn thấy một vết cắt khác trên vai hắn. Nàng cảm nhận y phục của hắn đã thấm đẫm máu tươi. Ngoài khuôn mặt, hắn cũng bị thương ở đây nữa. Ai có thể khiến hắn ra nông nỗi này? Liệu có phải người gọi nàng là Myung Hee không?

“Hmmm.” Gwi rên rỉ khi ôm lấy vết thương và đôi mày của hắn chau lại với nhau.

“Xin lỗi đại nhân.” Nàng nhanh chóng bỏ tay mình ra khỏi vai hắn và nhìn hắn với ánh mắt có lỗi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ này của hắn. Ấn tượng của nàng về hắn luôn là một kẻ bề trên, cao hơn tất cả mọi người, và không thể chạm tới. Nhưng nhìn thấy hắn bị thương và nằm như thế trước mắt khiến tim nàng vô thức rung cảm.

“Rất ngọt ngào,” hắn nói yếu ớt. Ngửi mùi hương đặc biệt của Hye Ryeong khiến hắn mất đi phần nào khả năng tự kiểm soát. Hắn hiện tại rất cần uống máu. Mắt hắn thình lình mở ra và đôi mắt đen vốn có đã chuyển sang màu máu thẫm. Môi hắn chỉ khẽ hé mở nhưng đôi răng nanh đã lộ ra. Tim Hye Ryeong thít chặt lại. Đây chính là biểu hiện mỗi khi hắn muốn hút máu người. Cuối cùng, giây phút này cũng phải đến đúng không? Cuối cùng, nàng cũng không thoát khỏi.

Cơ thể hắn dần tiến sát về phía nàng. Nàng nắm tay mình thật chặt, chờ đợi cái chết ập tới. Tuy nhiên, kì lạ là chẳng có đau đớn nào nơi cổ nàng. Nàng chỉ cảm nhận một cảm giác lành lạnh ở môi như thể có gì đó đang nhấn vào môi nàng. Nàng mở mắt và cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh ngạc. Hắn…hắn đang hôn nàng sao? Đột nhiên, môi nàng đau nhói, và mùi máu tanh tỏa ra khắp khoang miệng.

“Đại nhân.” Đúng lúc đó, có một tên đầy tớ bước vào.

“Cút ra!” Gwi đẩy Hye Ryeong sang một bên và nhanh chóng biến xuống bên cạnh tên đầy tớ. Khi tên này còn chưa kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra, Gwi đã phập hai chiếc răng nanh của mình xuống cổ hắn. Chưa đầy một phút sau, tên đầy tớ đã trắng như ma, nằm trên sàn, tắt thở.

tumblr_nqgkm0F2HB1scm9d0o2_400

Dù đã chứng kiến cảnh tượng này hàng trăm lần trước đây, nàng vẫn không khỏi run sợ. Máu tươi từ từ rỉ xuống nơi khóe miệng hắn. Mắt hắn đã trở về màu bình thường, và vết sẹo trên mặt hắn dần liền lại như thể chưa bao giờ có.

Nàng ngồi trên sàn lặng lẽ nhìn xác tên đầy tớ. Hắn đã thế mạng nàng. Nếu không nhờ hắn thình lình xuất hiện, kẻ nằm trên sàn kia có lẽ đã là nàng.

“Ta không thể cưỡng lại mùi hương của ngươi. Hãy nhớ, trong những tình huống như hôm nay, lần tới tuyệt đối không được đến gần ta! Nếu không mạng của ngươi sẽ kết thúc như hắn!” Hắn nhìn nàng lạnh lùng và chỉ xuống tên đầy tớ đang nằm trên sàn.

“Hye Ryeong biết.” Tim nàng đột nhiên chùng xuống. Và nàng bắt đầu cảm thấy không hiểu nổi chính mình.

End of chapter 3

[Long fic] [Jack Frost x Elsa] A Frozen Center (chapter 25)

frozen-rotg-jack-frost-x-queen-elsa-jelsa-fan-art-post-jelsa-fanart-elsa-x-jack-frost-jack-o-39-connell-jack-elsa-jack-frost-and-elsa-jack-frost-fanart-disney

source: pinterest

CHAPTER 25

Như âm thanh của một tiếng thét vọng lại từ xa xăm, gió hú qua những rặng núi, vang dội qua những rừng cây, và dường như đang xủi tuyết lên trong tức giận. Bầu trời không hề có dấu hiệu của tinh tú hay ánh trăng, mà chỉ hứa hẹn sẽ còn nhiều nữa những cơn gió rét. Thế giới như trở nên sa mạc hóa khi được nhìn qua những gò tuyết.

“Chúng ta đã đi nhiều ngày rồi, thưa điện hạ. Phải có lúc chúng ta dừng lại chứ.” Một trong những tùy tùng của Hans phi ngựa lên bẩm báo. Hans thở dài, cắn môi, quay lại nhìn đoàn người. Gương mặt họ ánh lên niềm hy vọng quay trở lại, ánh mắt van nài Hans hãy dừng cuộc tìm kiếm. Nhưng anh chỉ thở dài, lắc đầu và khẽ lau đôi môi nứt máu của mình.

“Chúng ta không thể bỏ cuộc lúc này! Chúng ta đã đi quá xa để mà bỏ cuộc trong việc tìm kiếm công chúa.” Hans nói với đám lính. Họ thở dài, nhìn về ngọn núi phía Bắc hùng vĩ ở phía xa. “Nếu chúng ta tiếp tục đi, ta có thể đến đó trước bình minh.”

“Và sau đó?”

“Chúng ta sẽ tìm thấy công chúa.”

“Vậy còn nữ hoàng?” Một trong số những người lính hỏi bằng giọng pha chút sợ hãi. Sự im lặng bao trùm.

“Nếu…có ai muốn quay lại, thì có thể quay lại. Nhưng ta có trách nhiệm đối với công chúa Anna…đối với vương quốc này.” Anh siết chặt yên cương. Những ngón tay đau buốt sau nhiều ngày tê cóng trong cái lạnh. Sau khi anh hướng ngựa về trước, một số người lính bắt đầu xoay ngựa theo hướng ngược lại.

“Tôi nguyện đi cùng ngài.” Người đàn ông trước đó lên tiếng.

“Chúng tôi cũng thế, bệ hạ.” Hai người lính của đảo Lê Vàng cùng gật đầu đồng tình, đứng trong tuyết bên cạnh Hans. Họ không có ngựa và tiếp tục chuyến đi sẽ khó khăn đối với họ. Nhưng họ không muốn quay về Arendelle với bàn tay trắng.

“Đi thôi.” Hans gật đầu, cố giữ vẻ mặt can đảm.

“Hmm. Trông khá…hứa hẹn đây.” Hắc Ín nở nụ cười gian xảo đến tận mang tai, dựa người vào một thân cây gần đó. “Xem nào…”

Trong một chớp mắt, Hắc Ín tập trung sự chú ý của mình vào Hans. Hans không hề biết gì mà vẫn tiếp tục hướng về phía Bắc cùng đám lính. Tuy nhiên, Hắc Ín đã tận dụng cơ hội này và làm điều hắn giỏi nhất. Tìm ra nỗi sợ và làm nó lớn dần lên.

Hắc Ín mở mắt và nhìn thấy ký ức của một cậu bé chạy vòng quanh lâu đài. Những bức tường mờ dần khi góc nhìn hướng sâu hơn.

“Well xin chào cậu nhỏ.” Hắn Ín cười mỉa. “Ta nhớ cậu rồi…” Hắn cười thầm trong bụng khi quan sát cậu nhóc 7 tuổi ra sức kéo chiếc áo khoác của anh trai mình.

“Thôi nào! Em biết các anh thấy em mà! Nè?! Nghe em nói!” Thằng nhóc hét lên trong giận dữ, giậm chân thình thịch. Hắc Ín nhíu mày khi nhìn thấy những nụ cười trên mặt các cậu anh khi chúng quay lưng về phía thằng nhóc và bỏ đi. Như thể thằng nhóc không hề ở đấy.

“Thật đáng sợ, đúng không?” Hắn Ín lên tiếng, nhìn thằng bé khuỵu xuống sàn trong khi dụi đôi mắt nhòa lệ.

“Em không muốn ở một mình nữa.” Thằng bé thút thít. “Hãy quay lại đi.” Nó nhìn xuống dãy hành lang khi bóng những người anh mình đang khuất sau ngã rẽ. Nhóc Hans nhìn chằm chằm, đứng bật dậy. “T-tốt thôi! M-một ngày nào đó ta sẽ bắt các anh phải trả giá! Các anh sẽ PHẢI lắng nghe ta! V-vì ta sẽ là Vua!”

“Hoàn hảo…” Hắn Ín cười mỉa. “Thấy rồi. Một kẻ sợ mất kiểm soát. Có vấn đề với việc bị từ bỏ đúng không? Ta có thể lo liệu chuyện đó.” Hắn Ín búng một ngón tay, thi triển quyền phép trong tích tắc. Tất cả những từ mà hắn nói bây giờ đều được Hans nghe thấy. Tuy nhiên, nó trông như thể Hans tự có những suy nghĩ đó, chứ không phải do nghe thấy một giọng nói. “Ngươi không thể quay về. Nếu quay lại, ngươi sẽ phí cả đời mình ở trong tòa lâu đài đó. Ngươi sẽ không có cuộc sống, không có trách nhiệm, và không kẻ nào ưa ngươi. Trừ phi chuyện này thành công và ngươi trở thành Vua, Hoàng tử Hans của quần đảo phía Nam sẽ chẳng bao giờ được biết tới, thậm chí chưa hề được sinh ra.”

Hans nuốt đánh ực, lắc đầu. Anh cố xua những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình. Anh sẽ không bao giờ làm hại những thành viên Hoàng gia. Người vừa ngọt ngào lại tử tế như Anna xứng đáng có được-

“Cô ta là một con đàn bà trẻ con không có quyền hành cai trị nơi nào cả.”

Nhưng cô ấy tin ta.

“Chính xác. Cơ hội quá hoàn hảo.”

Có lẽ vậy.

“Phải. Đây là định mệnh của ngươi. Đã đến lúc nắm lấy nó.”

Ta không thể làm thế…

“Ngươi có thể. Bao giờ thì cơ hội tốt thế này mới trở lại. Ngươi đến đây để thử vận may của mình với Nữ hoàng. Chẳng có ai có thể ở bên cạnh cô ta nổi. Còn Anna…Nếu Anna chết ở đây. Cũng chẳng làm tổn hại ai.”

Chẳng làm tổn hại ai…

Tâm trí anh cứ quanh đi quẩn lại khi Hắc Ín bắt đầu tác động lên nỗi sợ to lớn nhất. Hắc Ín buông tha Hans khi chắc chắn đã thuyết phục được anh rằng đó là cách tốt nhất. Tìm nữ hoàng băng giá. Nếu cô ta ngã, anh phải chắc rằng chính ANH là người khiến cô ta ngã. Anh cần trở thành anh hùng trong câu chuyện này.

Trong khi nhìn chăm chú về phía ngọn núi, Hans vẫn chậm rãi vượt qua cơn bão tuyết. Cứ mỗi bước chân, một ý tưởng khác lại nhảy vào tâm trí anh từ những ý nghĩ đầy sợ hãi của Hắc Ín về viễn cảnh nếu anh không bắt lấy cơ hội tạo nên định mệnh cho riêng mình, anh cũng có thể sẽ chết.

Lúc bình minh vừa ló rạng, cơn bão tuyết cũng tan dần và trở thành những cơn gió nhẹ. Họ đứng ở chân núi nhìn lên tòa lâu đài băng và những tòa tháp tráng lệ của  nó.


Elsa tỉnh dậy trong căn phòng yên ắng. Cô chậm rãi hít lấy một hơi sâu không khí lành lạnh tươi mới của buổi sáng sớm và thở ra từ từ, tận hưởng sự bình yên mà bình minh mang lại, dù chỉ là trong khoảnh khắc. Cô và Jack đều nằm trên giường dưới tấm chăn mỏng làm từ cùng chất liệu với bộ váy của cô. Nó không ấm áp lắm, nhưng vẫn hoàn toàn dễ chịu khi nằm cạnh anh. Cô cảm thấy bình yên khi ngắm nhìn ngực anh phập phồng và môi anh hé mở khi hít thở. Cô khẩn cầu Chúa, không biết Ngài có thật hay không, rằng giây phút này có thể kéo dài mãi mãi. Rằng khi cô chạm vào mặt Jack, và khi thức dậy, nụ cười mà anh dành cho cô sẽ không bao giờ phai.

“Con sẽ không có những câu chuyện về tên Jack này lâu hơn được nữa. Đã đến lúc con phải đối mặt với thực tế rằng con cần kiểm soát sức mạnh của mình.”

“Sự hiện diện của Jack trong cuộc đời cô sẽ chỉ mang lại rắc rối cho cô và vương quốc này mà thôi.”

“Có gì trong tương lai của tôi…?” “…Nỗi sợ.”

Những câu nói từ quá khứ ám ảnh tâm trí cô khi cô ngắm nhìn anh.

“Chào buổi sáng…” Jack lầm bầm, chỉ bắt đầu mở mắt. Anh khẽ nghiêng người, hôn môi cô dịu dàng. Elsa nhắm mắt, cố kéo dài nụ hôn lâu nhất có thể. Như thể họ sẽ phải chia lìa và rất lâu sau mới có thể có nụ hôn tiếp theo.

“Có chuyện gì không ổn sao?” Jack chau mày, ngắm nhìn mặt Elsa, với tay vén một lọn tóc trắng sau vành tai cô. Tóc cô xõa dài, phủ nhẹ nhàng qua vai, chiếc váy cô đang mặc cẩn thận quấn quanh cánh tay cô một cách hoàn hảo. Cô lắc đầu, suy nghĩ trong một lúc.

“Chỉ là ác mộng thôi, em nghĩ vậy.” Cô nở nụ cười gượng gạo, nhìn lên trán anh nơi vết thương gần như đã lành. Cô mỉm cười, nghiêng người hôn lên trán anh. “Em yêu anh…” Cô ngồi dậy, và với cử động nhẹ đó, một cơn buồn nôn đột ngột ập tới. “MN!” Elsa chụp tay lên miệng, chạy nhanh ra khỏi phòng.

“E-ELSA? Chuyện gì vậy?! E-em không sao chứ?!” Anh chạy theo cô. Elsa đóng sầm cửa phòng ngủ, cố gắng nghĩ phải làm thế nào. Bụng cô quặn lên và cơn đau ập tới cùng với một cảm giác như cô sắp ngất xỉu. Cô cố gắng đi về phía ban công, níu lấy thanh chắn mạnh đến mức băng bắt đầu nứt ra đôi chút. Sau một cơn ho, cô không thể kiềm chế được nữa. Ôm bụng thật chặt, cô lập tức nôn mửa. Cả thế giới quanh cô như tối đi và cô cảm tưởng như không thể đứng dậy được. Jack chạy tới ban công, chụp lấy cô. “C-chuyện gì xảy ra?! Em ổn chứ?!” Jack thở nặng nhọc, ôm lấy Elsa thật chặt.

“E…em không được khỏe.” Cô nuốt, cuộn người vào ngực Jack. Bàn tay cô yếu ớt níu lấy áo Jack trong tay mình.

“Anh thấy rồi.” Anh đứng lên cẩn thận, mắt anh hướng về phía đồi núi trập trùng bên dưới. Mắt anh chợt mở to khi nhìn thấy nhóm người của Hans bắt đầu leo lên núi. “Anh sẽ đưa em vào trong.” Anh đóng cánh cửa sau lưng bằng phép thuật của mình. Elsa mở mắt, ngước nhìn anh.

“E-…em nghĩ là em ổn rồi.” Cô vỗ ngực anh, gật đầu.

“Em chắc chứ? Em trông không khỏe lắm đâu. Có lẽ chúng ta nên đưa em trở lại giường.”

“Em muốn đứng, Jack.” Cô cựa mình ra khỏi vòng tay Jack và anh để cô tự đứng, cô níu lấy vai anh để giữ thăng bằng. Họ đứng giữa nhà mái vòm chính của tòa lâu đài nhìn nhau một lúc.

“Có một đám người đang cố lên núi.” Jack nói sau một phút dài im lặng. Elsa chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không hề phá vỡ ánh nhìn. Mắt cô như đang tìm kiếm gì đó. “Elsa? Em có nghe anh nói không? Anh nói có một đám người đang leo lên núi. Họ chỉ cách chúng ta vài phút thôi!”

“Ôi Chúa…” Cô bắt đầu lên tiếng. Mắt cô di chuyển khỏi anh khi cô giật lùi lại.

“Đừng sợ. Anh sẽ đuổi họ đi. Chỉ cần em nói và-“

“Không Jack…Em… em quên một điều.” Cô che miệng, cảm thấy chóng mặt một lần nữa. Cô quay người đi trong cơn sốc.

“Sao? Em quên gì?” Anh nhướn mày.

“5…6…”

“5 và 6? Em quên số 5 và 6?” Jack bật cười.

“K-không Jack… ý em không phải vậy!” Cô quay sang anh. Bắt đầu từ ngón chân cô rồi đến chân cô và cuối cùng là cả người cô, run rẩy. “6…ngày! Không…giờ là sắp 7 ngày rồi.” Cô đưa tay lên đầu, ngón tay cô vò tóc, kéo mất vài cọng. “S-sao mình có thể ngu ngốc đến thế!?” Cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế nước mắt.

“Elsie. Anh thề nếu em không nói cho anh nghe chuyện gì-“

“J-jack! Em…Kinh nguyệt của em vẫn chưa tới. Nó…nó lẽ ra phải có từ một tuần trước rồi!” Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, vai cô giần giật khi cô run lên. “K-không điều này không thể xảy ra. K-không phải bây giờ. Không phải thế này…” Cô ôm lấy cánh tay mình, bàn tay áp chặt lấy ngực. Jack đứng đó, mắt mở to và đứng bất động khi cô đi qua đi lại trong lo lắng.

“E-elsa. C-có phải…có phải ý em là em có thể…”

“Em có thể…” cô gật, nhìn anh, ánh mắt cô tràn ngập sợ hãi hơn tất cả những lần từ trước đến nay. Nhưng đáp lại điều đó lại là…nụ cười của anh.

“C-chờ đã. Anh… anh có thể… em có thể…anh…anh” Jack không còn có thể nói tròn câu được nữa trong giây phút này. Anh chỉ còn có thể đáp lại hơi thở gấp của Elsa bằng một dấu hiệu của niềm vui thuần khiết. “Đ-ĐIỀU NÀY…ĐIỀU NÀY THẬT TUYỆT!” Anh nhảy cẫng lên, chụp lấy tay cô, kéo cô vào vòng tay mình và ôm cô chặt nhất có thể. Anh hôn cô thật sâu bằng nụ cười tươi nhất. “AAHHAHAH! WOOO!” Anh buông cô ra, xoay tròn quanh phòng như một kẻ ngốc.

“JACK. D-DỪNG LẠI! Điều này chẳng tuyệt tí nào!” Cô hét lên. Jack trượt chân trên nền băng, ngã xuống ngay chân cô, anh nhìn lên.

“X-xin lỗi! Anh…anh…” Anh vụng về đứng dậy, vẫn nhìn cô với một nụ cười.

“L-làm ơn. Anh…anh cần em bình tĩnh lại.” Cô trông có vẻ lo lắng trước phản ứng của anh, nên anh phải thay đổi thái độ. Hít lấy một hơi thở sâu, Jack đặt tay anh lên vai cô.

“Sẽ không sao đâu. Anh cần em tin anh. Làm ơn. Anh…anh sẽ bảo vệ em.” Anh gật đầu kiên quyết. Chậm rãi, tay anh luồn qua tóc cô, và anh bắt đầu thắt tóc cô như anh từng làm bằng phép thuật của mình. “Shhhh…” Anh gật đầu. “Anh …anh biết nó có hơi đáng sợ. Nhưng chúng ta có thể làm được. Chẳng có gì chúng ta không đối mặt được.” Anh nhìn xuống mắt cô.

“Có lẽ em không-“

“Có lẽ em không nhưng có lẽ em có. Nhưng cách nào cũng vậy, chúng ta sẽ làm được.”

“P-phải…” Elsa khẽ mỉm cười.

“Woah, Elsie. Thái độ tự tin đột xuất này của em làm anh có chút không thoải mái. Em cần bình tĩnh lại.” Jack nhướn mày giễu cợt. Elsa bật cười, lau những giọt nước mắt bằng nụ cười.

“P-phải. Em sẽ cố nhớ lấy điều đó.” Cô ôm anh nhẹ nhàng, tay cô vòng qua cổ anh. “Em yêu anh…”

“Anh cũng yêu em…” Anh ôm eo cô dịu dàng, mặt anh vùi vào vai cô, hít một hơi thở sâu và hôn lên da cô. Sau một lúc, Elsa buông ra . “Em đi xuống lầu.”

“Để làm gì?” Jack nhìn cô đi xuống cầu thang.

“Đánh thức lính canh của em. Chẳng có gì cậu ấy không giải quyết được.” Cô gật đầu, nhanh chóng bước xuống cầu thang. Jack nhìn cô qua mặt băng bên dưới khi cô đi tới cửa chính. Anh chạy ra ban công, nhìn xuống hoàng tử Hans, người đang trên yên ngựa, đứng xung quanh là đoàn tùy tùng.

“Chúng ta tới đây để tìm công chúa Anna. Hãy cảnh giác. Không được làm hại Nữ hoàng.” Hans nói lớn đủ để Jack có thể nghe thấy. Nhưng mặc dù vậy, anh vẫn nhìn thấy hai người lính đang cầm vũ khí dài.

“Tại sao họ lại mang theo cung tên?” Anh lầm bầm. Sau đó anh nhìn thấy thắt lưng của tất cả những người đó đều có kiếm hoặc dao găm.

“Elsa?! Họ có vũ khí!” Jack chạy vào trong, nói vọng xuống cầu thang. Đúng lúc đó anh nghe thấy tiếng vệ sĩ của Elsa thức dậy từ chân cầu thang của tòa lâu đài. Sau khi nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, anh cũng nghe thấy tiếng sầm của cửa trước.

“Em biết!” Anh nghe tiếng cô vọng lại. “H-họ không thể vượt qua vệ sĩ của em đâu. S-sẽ ổn thôi.” Cô la lên.

“L-lên đây! Nhanh lên!” Jack hét lên, chạy ra phía ban công. “Họ tới rồi! Họ đã vượt qua vệ sĩ của em!” Anh chạy đến đỉnh cầu thang. Jack thấy đám người vượt qua cửa trước dễ dàng. Không chút chần chừ, anh chạy xuống cầu thang, chụp lấy tay Elsa và kéo cô thật nhanh. Suy nghĩ duy nhất của anh là kéo cô ra khỏi những kẻ muốn làm hại cô nhanh nhất có thể.

“Hoàn hảo. Thật…hoàn hảo.” Hắc Ín quan sát từ một cái bóng in trên băng. Với nhiều rắc rối hơn, nỗi sợ cứ xâm nhập vào tâm trí của những tên lính cầm nỏ. Hắn thấy Jack kéo Elsa ra sau lưng anh khi họ chạy tới nhà mái vòm.

“Bình tĩnh nào. Họ sẽ không làm hại em đâu nếu em b-bình tĩnh. Được chứ? A-anh sẽ bảo vệ em.”

“L-lỡ như họ làm hại anh thì sao!?” Cô níu chặt lấy tay anh.

“Làm hại hắn? Hắn là ma. Cô không thể làm hại một linh hồn bất tử…trừ phi…trừ phi….” Hắc Ín mỉm cười với chính mình. Và sau đó nó đập vào mắt hắn. Vết sẹo trên trán Jack. Nhớ lại việc Jack đã bị làm hại bởi phép thuật của Elsa vô số lần. Không có chuyện Jack bất khả xâm phạm. Điều đó là vô lý.

Trừ phi khi Jack trao phép thuật đó cho Elsa, anh đã cho trao đủ pháp thuật để mất khả năng bất tử, cũng như cô.

Và trong khoảnh khắc ấy, Hắc Ín nghĩ mình sẽ thử làm gì đó, một điều gì đó thật thiên tài. Chỉ cần chút sợ hãi để kéo cò súng, tên lính đứng ở đầu cầu thang giương mũi tên hắc ám của hắn về phía Elsa.

“K-không. Xin đừng!” Elsa đặt tay lên lưng Jack khi anh quay mặt nhìn người đàn ông cầm chiếc nỏ.

“Elsa…” Jack nói với cô. “Anh…-“ Anh vẫn chưa sẵn sàng. Anh phản ứng nhanh nhất có thể bằng cách giậm thanh trượng xuống sàn. Một mảng băng bắn lên từ sàn ở phía trước anh. Nhưng nó mỏng và chỉ đạt đến cổ. Câu nói của anh bị bỏ lửng. Jack Frost cảm thấy một cái nhói từ thứ băng lạnh giá nhất anh từng biết trong lồng ngực mình. Mũi tên cắm sâu vào trong cơ thể anh.

End of chapter 25

[Gwi x Hye Ryeong] Living like a dream (chap 2)

hqdefault (2)

CHAPTER 2

Những ngày gần đây, lời đồn về hắn lan nhanh như lửa giữa bá tánh trong thành. Những tin đồn rằng hắn là một con quỷ hút máu sống trong hoàng cung và nắm quyền lực chính trị cao nhất.

Trong khi đó, phụ thân bắt nàng phải đưa truyền đơn bí mật bị ngăn chặn này đến địa cung, dù không hề muốn làm điều này một chút nào, nhưng nàng không thể kháng lệnh. Nàng giờ đây chỉ là một con búp bê, một con búp bê không hồn.

Chốn địa cung quen thuộc nhưng đáng sợ này.

Nàng đang tiến đến cổng vào thì cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Khẽ nhướn mày, nàng dừng bước và chờ hắn xuất hiện.

11410367_106645859682952_431517566_n

“Đúng lúc ta đang chán thì ngươi đến.” Hắn đang ngồi trên bậc thềm cao, chìm trong suy tư, khi hắn ngửi thấy mùi hương nàng. Trong khoảnh khắc đó, hắn biết nàng đã đến. Hắn khẽ mỉm cười và xoay đầu, nhìn thấy nàng đi dần xuống cầu thang, hắn đứng dậy và tiến về phía ấy.

“Ngươi không biết được, mùi hương của ngươi ngọt ngào đến thế nào! Và ta đã phải rất vất vả để bảo vệ ngươi.” Hắn hít một hơi sâu. Thưởng thức mùi hương của nàng và ánh mắt dần lia về phía chiếc cổ trắng nõn. Hắn muốn cắn vào đó làm sao. Tuy nhiên, hắn hiểu rõ lý do hắn giữ cho nàng sống. Ngoài ra, sâu thẳm trong tim, có một điều gì đó cản hắn lại. Hắn không thể cắn. Cũng không thể hiểu được cảm xúc này.

“Nô tì nghĩ đại nhân nên xem qua thứ này. Những lời đồn về người, đang được viết xuống những truyền đơn bí mật này và gửi đi khắp thành.” Nàng đổi chủ đề, bởi vì nàng không thể chịu được cách hắn nhìn nàng.

“Dâm loạn thư sinh.”

“Đến lúc ngươi ra tay rồi.” Hắn giữ lấy tờ giấy, và nhìn nàng bằng đôi mắt hẹp.

“Vâng, thưa đại nhân.” Cuối cùng cũng phải hành động? Sau thử thách lòng trung thành này, có lẽ nàng sẽ đến nơi mà mình cần đến. Cuộc sống của nàng như một cơn mơ. Lúc thức dậy, nàng có lẽ nên quay về nơi đó. Nơi có mẫu thân của nàng.

OUKRudR

Nhiều ngày sau khi nhận lệnh của Gwi và đến chợ. Như thường lệ, nàng che đầu mình và bước vào khu chợ tấp nập. Đúng lúc đó nàng đụng phải một người đang tiến về phía nàng. Nàng quay đầu lại và nhìn về nơi người đó đang đi tới. Là người đó. Hắn là người đã đi cùng với nam nhân kia lần trước. Nhìn cách họ nói chuyện với nhau, người này và Thái tử hẳn có quen biết.

“Cô nương là vị tiểu thư lần trước,” Yang Seon vô tình nhìn thấy Hye Ryeong đang nhìn họ trong khi đang tiến về phía họ.

“Hye Ryeong tham kiến Thái tử,” Nàng khẽ khuỵu gối để thể hiện lòng tôn kính với Lee Yoon.

“Thái tử?” Yang Seon hoàn toàn kinh ngạc nhìn Lee Yoon.

“Uh…” Lee Yoon bối rối. Làm sao giải thích chuyện này cho nàng ta đây.

“Thái tử, nô tì xin mạn phép cáo lui.” Dựa vào ánh mắt họ, nàng hiểu ra rằng Thái tử đang che giấu thân phận mình. Việc nàng làm lộ ra bí mật này hoàn toàn là vô ý. Hơn nữa tình huống này cũng không can hệ gì đến nàng. Mặc dù cuộc gặp gỡ hôm nay là một phần kế hoạch, nhưng đụng phải họ cũng chỉ là tình cờ. Lee Yoon không hề để tâm đến nàng, và nàng cũng không quan tâm. Nàng đoán rằng chàng ta vẫn đang bối rối trước tình huống bị nàng làm lộ thân phận.

“Myung Hee.” Khi Hye Ryeong bước đi được vài bước, nàng liền dừng chân khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Nàng quay đầu lại nhìn. Là người đó.

“Myung Hee! Myung Hee! Ta biết là nàng! Nàng đã trở về!  Nàng trở về rồi.” Sung Yeol điên cuồng lao đến và giữ Hye Ryeong lại. Chặt. Rất chặt. Nàng bị ôm chặt đến nỗi không thể thở được.

“Ta không phải là Myung Hee!” Nàng không thể đẩy chàng ta ra, nên nàng cũng không buồn gắng sức. Giọng nói lạnh lùng của Hye Ryeong vang lên bên tai Sung Yeol. Cùng lúc đó, từ vì vị trí của mình, nàng có thể thấy vị công tử trẻ kế bên Thái tử đang mang một khuôn mặt chưng hửng. Có lẽ nào? Nàng nhìn xuống cổ người đó và có được câu trả lời.

“Làm sao có thể?” Sau khi nghe giọng nàng, Sung Yeol cuối cùng cũng bỏ ra và nhìn chằm chằm vào nàng.

“Tiền bối.” Yang Seon chạy về phía đó và nhìn Sung Yeol đầy lo lắng.

Hye Ryeong không ở lại lâu hơn. Khi Sung Yeol vẫn còn đang thất vọng, nàng rời đi. Nàng hy vọng sẽ không gặp lại người đó một lần nữa.

Giống như mọi ngày, nàng xuống địa cung, nhưng lại không thấy hắn ở đó. Hắn đã đi đâu? Nàng chờ ở lối vào và nhìn vào trong rừng cây. Nơi này khi không có hắn quả thật có chút trống trải. Hye Ryeong ngồi ở bậc thềm và chờ hắn trở về. Nhưng đến cuối cùng, vẫn không thấy hắn.

Đứng ở lối vào, nàng nhìn lên bầu trời đang dần hửng sáng. Mặt trời sắp ló rạng rồi. Chuyện gì đã xảy ra? Nàng không thể không cảm thấy lo lắng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm xúc này. Chẳng phải nàng nên hận hắn sao? Nhưng nàng cũng không tìm ra lý do nào để “hận” hắn. Từ lúc nhỏ, hắn chẳng bao giờ làm gì tổn hại đến nàng, và thậm chí còn đối xử với nàng bằng một sự dịu dàng mà không kẻ nào có được. Vào giây phút này, nàng thật sự không tìm ra được từ nào để mô tả thứ cảm xúc mâu thuẫn bên trong mình.

End of chapter 2

[Long fic] [Jack Frost x Elsa] A Frozen Center (chapter 24)

pinterest6

source: somewhere on pinterest

CHAPTER 24

“Cô biết không, tôi cũng là một chuyên gia trong chuyện tình cảm đấy…” Jack nghe một giọng nói loáng thoáng khi anh dần hồi tỉnh. Anh đã ngất đi và rơi xuống nền tuyết. Ngồi dậy một cách chậm rãi, anh quay đầu để nghe xem giọng nói phát ra từ đâu. Jack vừa ôm đầu vừa dụi mắt nhìn theo nhóm người đang hướng về phía đông. Anh bị kẹt bên dưới một cái cây trong chính tuyết của mình, lệch khỏi đường chính kế bên vách đá. Anh định ngồi dậy và đi theo họ nhưng rồi chợt nhận ra mình không tài nào nhấc nổi chân và đang thở một cách khó nhọc. Khi bỏ tay ra khỏi trán, anh phát hiện máu đã ướt đẫm lòng bàn tay.

“K-khỉ thật.” Anh nuốt đánh ực, nhìn sang chỗ khác. Jack không hề thích dấu hiệu của máu, và xung quanh anh, tuyết đã nhuộm một màu đỏ thẫm. “P-phải ra khỏi đây thôi.” Anh rùng mình, cố gắng dựng người dậy. Nhưng rồi lại khuỵu xuống và trượt ngã vào trong tuyết, anh nhìn xung quanh tìm thanh trượng của mình. Từ từ, anh cũng có thể lê cơ thể nặng nhọc của chính mình ra khỏi bờ dốc đã đứng trước đó. “TUYỆT!” Anh siết lấy thanh trượng sau khi phát hiện ra nó bị chôn vùi dưới tuyết. “Được rồi được rồi…” Anh nhìn lên vách đá đang sừng sững trước mặt mình. “Tới giờ đi ngủ rồi.” Jack thở dài, đâm thanh trượng xuống và kéo mình ra khỏi tuyết. “Giúp chút nào, gió?” Anh gọi. Trong vài giây, chân anh đã lơ lửng trên không. “WOAH!” Như một chiếc lông vũ trong cơn gió, Jack đảo mất vòng trong không trung và dần dần được đưa lên tới độ cao của vách đá. Cố gắng giữ thăng bằng, Jack siết chặt thanh trượng bằng hai tay. Không lâu sau đó, cơn gió đã mang anh tới ban công của tòa lâu đài. Jack cố gắng đáp một cách thật êm ái, nhưng không thể, anh trượt ngã. Lưng anh trượt vào trong căn nhà vòm.

“Jack!” Elsa giật mình, chạy về phía anh. Jack rên rỉ, từ từ mở mắt. “Lạy Chúa.”

“Em chẳng phải là thần tiên giáng thế đó sao?” Jack cười, nhìn vào mắt cô khi cô nâng đầu anh lên.

“C-chuyện gì đã xảy ra với anh?” Elsa nao núng, cố không tỏ ra quá lo lắng khi nhìn vết thương trên đầu anh.

“Nó ngừng chảy máu chưa?” Jack rên rỉ, cố gắng gượng dậy. Khi Elsa đặt tay lên trán anh, anh dừng lại.

“Đừng cử động.” Tay cô đang run. Cô cố tập trung sức mạnh của mình lên đầu ngón tay, thử hết tất cả những gì có thể. Đó là những kỹ thuật mà cô và Jack đã từng cố tập luyện nhiều năm về trước, nhưng chưa thể thuần thục được thì Jack đã bị bắt cóc. Phép chữa trị vết thương.

“Wooooooahhh. E-ell….ellssa. Tại sao em…làm thế?” Jack thấy mọi thứ xung quanh nhòa đi.

“G-giữ im lặng nào Jack, và để em cố giúp anh…” Elsa nuốt. “Đ-đây là lỗi của em.” Nước mắt Elsa bắt đầu tuôn rơi khi Jack với tới tay cô.

“Y-yêu em…” Jack nở một nụ cười yếu ớt. Elsa sụt sịt, nghiêng người xuống và hôn lên môi anh.

“Em cũng yêu anh.” Cô vuốt tóc anh, ngắm nhìn gương mặt trắng như sứ. “Anh sẽ ổn thôi.” Cô gật đầu, đưa tay ra khỏi vết thương trên đầu anh nơi có những vết cắt bởi đá núi, máu đã ngừng chảy và một phiến băng nhỏ hình bông tuyết đang phủ lên nó. “Anh thấy khỏe hơn chưa?” Cô nhẹ nhàng hỏi. Với một cái gật đầu từ Jack, cô giúp anh đứng lên. Khi cô dìu anh về phòng, Jack cố giải thích cho cô nghe về kế hoạch. Elsa biết cô đã vô tình làm Anna trọng thương. Cô không phải là kẻ ngốc. Tuy nhiên, Jack đã cam đoan là người thanh niên đi cùng công chúa sẽ đưa cô đến chỗ Thạch tinh an toàn.

“Và giống như trước đây…?”

“Họ sẽ chữa trị cho con bé. Sẽ ổn thôi Elsa.” Anh đáp yếu ớt từ phía giường, quan sát Elsa đi qua đi lại. Jack bắt đầu rơi vào giấc ngủ khi Elsa rời khỏi phòng.

“Em sẽ ở ngay đây, được chứ?” Elsa nói với Jack. Khi không nghe tiếng đáp lại, cô chắc rằng anh đã ngủ. Cô đóng cửa phòng ngủ và đi vào gian phòng chính. Mắt cô lia khắp phòng trong tâm trạng rối bời.

‘Đây là lỗi của mi, Elsa…’

‘Sẽ thế nào nếu họ không cứu được Anna?’

‘Tất cả là tại mi.’

‘Mi phải kiểm soát nó.’

Những dòng suy nghĩ chạy dọc tâm trí cô và băng trong lâu đài dần chuyển sang sắc tím và đỏ. Nỗi sợ đang lấn át cô và cả tòa lâu đài.

‘Đ-đừng cảm nhận. Đừng…cảm nhận!” Cô ôm lấy đầu, cố gắng kiểm soát cơn gió ngoài kia và băng giá xung quanh mình. Nhưng như thể độc tố bén rễ theo từng bước cô đi, càng lúc nỗi sợ càng len lỏi vào trong tim cô.

“Đừng cảm nhận cái gì? Thưa bệ hạ” Giọng hắn âm vang qua những bức tường và dội lại khắp tòa lâu đài. Elsa rùng mình, giật nảy người và xoay xung quanh tìm kiếm nơi hắn trốn. Hắc Ín đứng ngay cửa từ cầu thang. “Cô trông không được ổn lắm. Cãi nhau với Jack sao?” Hắc Ín cười mỉa.

“Không. Đó không phải chuyện của ngươi. Ta…ta muốn ngươi cút đi. Ngay bây giờ.” Cô rít lên, đảo mắt nhìn hắn. Băng xung quanh cô đã chuyển sang màu đỏ đậm và những bức tường đã phủ đầy những mũi gai nhọn hoắc.

“Xin thứ lỗi, thưa bệ hạ. Nhưng có vẻ như ta vẫn sẽ ở đây.” Hắn bật cười, chìm dần xuống lớp băng bên dưới. Băng đã hóa đen. “Cô không thấy sao Elsa? Ta chính là…nỗi sợ. Bất kể cô đi đâu, làm gì, ta vẫn sẽ ở đây. Chẳng có lối thoát. Cô không thể che giấu ta. Không thể lờ ta. Hãy chấp nhận sự thật rằng cô sẽ không bao giờ có thể kiểm soát được sức mạnh của mình, không thể kể cả khi có sự giúp đỡ của Jack Frost. Chấp nhận thực tế rằng…cô là một con quái vật, Elsa”

“Dừng lại đi!” Cô bịt tai lại, nhưng trong đầu mình cô vẫn nghe thấy tiếng hắn.

“Jack lẽ ra nên để cô chết nhiều năm trước. Cứu cô và ban cho cô sức mạnh này chỉ tạo ra một cơ hội hoàn hảo để hủy hoại vương quốc và em gái của cô. Cha mẹ cô sẽ thấy hổ thẹn biết bao.”

“C-cút khỏi đầu ta ngay!” Cô hét. Cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng. Nhưng nỗi sợ vẫn không rời đi. Những suy nghĩ vẫn quẩn quanh trong đầu cô. Cô thở dốc, ôm lấy đầu mình và nhìn chằm chằm xuống sàn. ‘Mình phải làm gì đây?’ Cô nghĩ. Cô biết mình không thể rời khỏi lâu đài này; vì nỗi sợ của cô sẽ khiến cơn bão tuyết càng tệ hơn. “Jack?” cô hé mở cửa phòng ngủ và nhìn vào. Jack đã ngủ say, nằm trên giường với một tay đặt trên bụng và tay kia buông thõng ở bên hông. Elsa thận trọng bước về phía đó và ngồi xuống giường cạnh anh. Cô lặng lẽ ngắm nhìn ngực anh phập phồng. ‘Sao mình lại xứng với anh ấy?’ Cô nghĩ. ‘Sao anh ấy lại chọn mình?’ Cô nhìn bàn tay mình khẽ run lên. Nước mắt lại bắt đầu rưng rưng. ‘Mình thậm chí còn không kiểm soát nổi cảm xúc của chính bản thân, nói gì đến phép thuật.’ Cô siết chặt nắm tay. ‘Thật thảm hại’. Cô ôm lấy mặt mình, và khóc trong im lặng nhất có thể vì sợ sẽ đánh thức Jack.

Với một nụ cười thỏa mãn trong chiến thắng, Hắc Ín quan sát Elsa từ xa trong bóng tối. ‘Nỗi sợ đúng là một thứ xinh đẹp.’ Tất cả đều đúng theo kế hoạch. Chỉ trong vài tiếng nữa, sau cái chết tất yếu của Anna, cơn bão mà Elsa gây ra sẽ không thể ngăn lại được nữa. Hắn Ín bay lên phía trên tòa lâu đài, nhìn về hướng Arendelle giờ đây đã ngập dưới lớp tuyết dày.

“Ta luôn muốn có một vương quốc bóng tối cho riêng mình.”

End of chapter 24

[Gwi x Hye Ryeong] Living like a dream (chap 1)

L7XOOlj

source: http://m.386dx.com/b/v/ball/1249795/6

CHAPTER 1

Năm đó, khi nàng chỉ mới 13 tuổi, vì quyền lực chính trị, phụ thân nàng đã dâng nàng cho hắn. Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên khi bước chân vào địa cung lạnh lẽo ấy, và nàng đã run sợ như thế nào. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Khi đặt chân vào đó, nàng đã vô tình nhận ra hắn. Nàng chỉ biết đến ma cà rồng qua sách vở. Đã có nhiều sự việc kì lạ diễn ra trong làng lúc ấy và nàng đã nghĩ mối liên hệ giữa những cái chết đó và hắn chắc chắn không thể không có dính líu.

Hắn lệnh cho nàng ngẩng mặt lên. Nàng không thể không làm theo lệnh hắn, nên nàng từ từ ngẩng đầu lên và đối mặt với hắn. Cũng chính khoảnh khắc ấy, Gwi đã đứng trước mặt nàng và nhìn chằm chằm trong cơn sốc.

“Ta không hề tưởng tượng rằng ngươi và nữ nhân đó lại giống nhau…” Hắn nắm lấy cằm nàng, và khóa cặp mắt sắc lạnh của hắn vào mặt nàng. Ánh nhìn của hắn như thể hắn đang nhìn thấy một người nào khác thông qua đôi mắt nàng. “Ngươi tên gì?”

“Nô tì là Hye Ryeong,” cô gái nhỏ lí nhí đáp.

“Hye Ryeong…” Hắn lặp lại, kéo dài từng âm tiết. “Kể từ ngày hôm nay, ngươi sẽ bên cạnh và hầu hạ ta.”

Nghe thấy điều này, Hye Ryeong bé nhỏ run sợ. Nàng không hề nghĩ rằng hắn sẽ không giết nàng. Có phải bởi vì nàng trông giống một nữ nhân nào đó nên hắn giữ cho nàng sống? Nàng không thể dứt bỏ sự hoài nghi trong tim mình.

Cứ như thế, nàng ở trong địa cung đó ba năm. Vào năm thứ tư, nàng quyết định phải rời đi. Nàng phải quay về vùng quê để chữa bệnh. Tuy nhiên, dù có đi bao lâu, nàng vẫn phải quay về nơi này và gặp hắn.

Bốn năm sau, vào ngày trở về, nàng gặp người nam nhân mà Gwi từng đề cập. Người đó đã giữ nàng lại và gọi nàng là Myung Hee, cái tên mà Gwi đã làm cho nàng nhớ từ khi còn nhỏ, đau lòng làm sao. Chính vì nữ nhân này mà nàng mới có thể giữ được mạng sống. Nàng giống nàng ta đến thế sao? Ruốt cuộc nữ nhân đó là người như thế nào?

Sau khi đẩy người đó ra, nàng quay về nhà và thay bộ xiêm y mới trước khi đến cái nơi mà nàng không hề muốn đặt chân trở lại lần nào nữa trong đời. Mặc dù lớn lên ở đó, nhưng nàng chưa bao giờ thích nó. Nàng đã chịu quá đủ sự lạnh lẽo và ẩm thấp, cũng như cái không gian không sáng cũng không tối, ngày cũng như đêm ở nơi này.

Nàng tiến về phía hắn với một chén máu tươi, và gương mặt nàng không hề biểu lộ một chút cảm xúc, như thể một con búp bê vô hồn.

Capture

Capture2

“Thưa đại nhân.”

“Rất giống. Thật sự rất giống. Dù cho nữ nhân kia có sống lại, cũng không thể khác thế này.” Hệt như lần đầu tiên hắn gặp nàng, đôi mắt của hắn tràn đầy sự kinh ngạc.

“Nữ nhân đó, người mà đại nhân nói tới, có phải tên là Myung Hee?” Ánh mắt giờ là thứ duy nhất khiến nàng khác người đó.

“Ngươi đã gặp kẻ gọi ngươi là Myung Hee rồi sao?”

“Vẫn chưa ạ.” Nàng nhớ lại nam nhân nàng gặp hôm nay, nhưng không hề nhắc đến.

“Cũng phải. Ngươi chỉ vừa trở về.” Gương mặt Gwi thoáng chút thất vọng. “Ngươi rời đi để chữa bệnh cũng đã bốn năm rồi. Sức khỏe vẫn ổn chứ?”

“Nhờ sự săn sóc của đại nhân, nô tì đã bình phục. Xin lỗi vì khiến người lo lắng.”

“Ta không gặp ngươi một thời gian. Thoáng cái, ngươi đã trở thành phụ nữ rồi.” Gwi đặt tay lên vai nàng và tập trung vào mắt nàng. Hắn rướn người tới và dừng lại ở tai nàng, và hít lấy mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng. Hắn thật sự rất muốn nghiền hai chiếc răng nanh sắc nhọn vào chiếc cổ thon mảnh kia nhưng hắn quyết định sẽ kiềm chế.

hym1437128904

“Hãy nhớ, một khi gặp được người gọi ngươi là Myung Hee, dù bất cứ hoàn cảnh nào, ngươi cũng phải mang hắn đến đây!”

“Vâng!” Lại Myung Hee… Có phải người mà hắn muốn không, nam nhân lúc sáng?

Không giống ba năm trước, lần trở lại này, hắn không yêu cầu nàng phải ở lại địa cung. Thay vào đó, hắn để nàng quay về nhà. Chắc hẳn là vì công việc nên hắn không giam nàng lại nữa.

Trong bảy năm, nàng đã quên cách mỉm cười. Nàng nhớ rằng lần cuối cùng nàng nở nụ cười chính là lúc mẫu thân vẫn còn ở bên. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất. Từ khi mẫu thân qua đời, vị trí của phụ thân trong hoàng cung bị suy giảm trầm trọng, nên vì quyền lực chính trị, phụ thân đã giao nàng cho hắn. Sau cùng, nàng mất hết tất cả những gì mình từng có.

Nàng chẳng còn hy vọng nào trong kiếp sống này. Nàng chỉ có thể tồn tại trong bóng tối. Dù là con người, nàng chẳng thấy mình và hắn khác nhau là mấy. Mỗi ngày nàng thu thập máu người vào một cái chén, và nhìn những xác chết lạnh lẽo nằm đó, ánh mắt nàng dần trở nên vô cảm. Nàng không biết khi nào sẽ đến lượt mình, thế chỗ những cái xác kia. Nhưng chắc chắn rồi sẽ có một ngày, nàng không còn giá trị gì nữa.

End of chapter 1

T/N: post tiếp theo sẽ là về Jelsa nhá

Ác quỷ và tiểu thư (Gwi x Hye Ryeong) (Scholar who walks the night)

hqdefault

LỜI TỰA

Truyện được xây dựng trên bối cảnh Hàn Quốc thời Joseon. Gwi là một con ma cà rồng đã sống hơn trăm năm, trú ẩn trong cung điện. Chi phối cả hoàng cung phải tuân theo lệnh hắn và điều khiển cuộc sống của con người. Choi Hye Ryeong là con gái tể tướng, bị bắt theo hầu hạ Gwi. Dưới mối quan hệ chủ nhân và đầy tớ, liệu có cảm xúc nào nảy nở giữa hai người không? Hye Ryeong sẽ thay đổi cuộc sống của Gwi như thế nào và ngược lai? Liệu Gwi có thể yêu con người không? Và liệu Hye Ryeong có yêu Gwi, con quỷ sống bằng cách hút máu con người?

T/N: Thông cảm cho chủ blog không bắt kịp thời đại :\ Phim “Thư sinh bóng đêm” đã hết từ đời nào mà chủ blog mới bắt đầu ship hai bạn này. Mà đau khổ làm sao, fic của cặp này quá sức hiếm hoi, kiếm mòn mắt mới thấy vài cái trên asianfanfic đã vậy còn chưa complete. Nhưng thây kệ không cần biết, cuồng quá rồi dịch cho bớt cuồng. Dịch hoàn toàn vì mục đích cá nhân nên mình cũng không mong có nhiều người đọc nhưng nếu có, cũng hy vọng là có thể thỏa mãn vài shipper hiếm hoi ngoài đó. Thân!

P/S: Mình không đọc ngôn tình, cũng ít xem phim cổ trang nên có thể văn phong mang hơi hướng hiện đại, dùng từ sẽ không đúng lắm, nếu có sai sót chỗ nào, hãy chỉnh giúp mình. Thanks. À quên chuyện quan trọng nhất =]]], thật ra mình không hề xem phim này =]]]] Xem đúng 4 tập đầu rồi về sau chỉ tua cho đến đoạn có 2 bạn này thôi nên thật ra nếu bạn nào không theo dõi phim mà tò mò về cặp này, đọc vẫn hiểu như thường nhé :’) À tung thêm cái vid coi như là trailer ahihi.

Lưu ý: Bài viết này sẽ được ghim ở đầu trang cho đến khi chapter 2 được update, trong lúc đó các fic Jelsa vẫn sẽ được dịch và up bình thường.


Nguồn: http://www.asianfanfics.com/story/view/996648/collection-gwi-hye-ryeong-scholar-who-walked-the-night-kimsoeun-leesoohyuk

Author: Icingonyou

Pairing: Gwi x Hye Ryeong

Status: On-going (last updated 25/12/2015)

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 1}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 2}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 3}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 4}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 5}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 6}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 7}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 8}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 9}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 10}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 11}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 12}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 13}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 14}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 15}

[Story #3] Living life like a dream {chpt. 16}

To be continued

[Long fic] [Jack Frost x Elsa] A Frozen Center (chapter 23)

pinterest9

source: somewhere on pinterest

T/N: Chap này quá dài nên dịch hơi lâu ~~~

CHAPTER 23

Âm thanh của tiếng gõ cửa làm Elsa ớn lạnh. Jack vẫn ôm cô trong vòng tay khi họ đứng bên giường. Elsa huơ tay cô về phía sàn nhà nơi mà phía bên dưới, cổng trước đã mở ra.

“Đó là lần đầu…” Jack nói, kéo cô ra và nhìn xuống phía dưới sàn.

“Sao?” Cô nhướn mày.

“Em mở cửa.” Jack mỉm cười nhún vai.

“Oh…uh…phải…” Elsa rời khỏi vòng tay Jack.

“Em định sẽ làm gì?” Anh hỏi, cố giấu đi vẻ lo lắng trong giọng nói.

“Còn làm gì nữa? Em sẽ nói chuyện với con bé.” Cô hít lấy một hơi thở sâu khi nghe tiếng Anna gọi tên mình. “Anh ở đây nhé? Em…em cần làm điều này một mình.” Cô nhìn Jack qua vai với một nụ cười gượng ép. Sẵn sàng nói lời từ biệt cuối với em gái mình.

“Được. Cẩn…cẩn thận nhé?” Anh thở dài, đôi mắt xanh của anh dán vào mắt cô. Anh nhìn cô rời khỏi phòng ngủ và bước vào một nhà mái vòm để đi xuống cầu thang, anh không cảm thấy ổn lắm khi để cô đi một mình. Nhưng anh biết một ngày nào đó cô cũng sẽ phải đối mặt với em gái mình. Jack quay về phía giường, quét mắt qua đống chăn mền lộn xộn. Thần kinh của anh bị lung lay và anh dọn lại mọi thứ. Anh vung tay mình trong không khí và miếng drap giường bao phủ tấm nệm ngay ngắn trở lại. Những chiếc gối lơ lửng trên không trung và tự phồng lên trước khi trở về đúng vị trí của nó. Jack mỉm cười, rồi trôi vào không trung phía trên chiếc giường và nhảy lên những tấm chăn đã được xếp gọn ghẽ. Giống như một đụn tuyết, những chiếc gối và chăn bao bọc xung quanh anh mềm mại. Nhìn chằm chằm lên trần nhà bằng băng, Jack thở dài lắng nghe tiếng của Anna và Elsa như đang dội qua lại lẫn nhau. Jack ngồi dậy, nhìn thẳng ra ngoài khỏi phòng ngủ, vào một phòng chính. Anh thấy Elsa bước vào. Anh định nói gì đó khi nghe thấy tiếng Anna. Jack đứng dậy khỏi giường, chạy về phía cửa phòng ngủ. Vẫn giữ im lặng, anh lặng lẽ quan sát Elsa và em gái.

“Em sẽ ở ngay đây…” Anna nói, nghiêng người về phía cửa bên kia căn phòng.

“Anna…hãy quay về đi. Cuộc sống của em đang chờ. Hãy tận hưởng ánh mặt trời và mở cổng ra.”

Jack bước vào phòng, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Elsa.

“N-nhưng-“

“Chị biết…chị biết em có ý tốt. Nhưng cứ để chị yên. Đúng là chị cô đơn nhưng chị cô đơn và tự do.” Cô bước đi xa khỏi Jack, về phía ban công. Cô mở tung cửa ra. “Hãy đi đi…” Cô quay về phía Anna, người đã theo cô đi ra phía ánh nắng. “Rồi em sẽ được an toàn khỏi chị.” Cô quay lưng và đi vào trong. Jack đứng đó chìa tay ra và Elsa nắm lấy. Thật quá khó để Elsa bình tĩnh lúc này, nhưng nắm lấy tay Jack khiến mọi thứ dễ dàng hơn. Cô nắm nó thật chặt.

“Thật ra là không…” Anna bắt đầu lo lắng nói, bước vào từ phía ban công.

“Ý em là gì khi nói ‘không’?” Mắt Elsa mở to, quay người lại nhìn em gái.

“Em có cảm giác là chị không biết…” Anna cắn môi.

“Chị không biết cái gì?” Elsa buông tay Jack ra, nhìn chằm chằm Anna.

“Arendelle đang chìm sâu sâu sâu trong… tuyết”

“C-cái gì?”

“Chị vô tình gây ra một mùa đông vĩnh cửu…ở mọi nơi.”

“Elsa…bình tĩnh…” Jack cố gắng với tới Elsa, nhưng những bông tuyết từ băng bên dưới họ đã bắt đầu cuộn xoáy.

“M-mọi nơi?”

“À không sao đâu! Chị chỉ cần hóa giải nó thôi.” Anna trao cho chị gái một nụ cười.

“K-không chị không thể. Chị không biết làm cách nào!” Với mỗi bước, Elsa lại khiến cho có nhiều tuyết hơn cuộn xoáy trong căn phòng.

“Dĩ nhiên là chị có thể! Em biết chị làm được mà.”

“C-chị đúng là một con ngốc! Chị không thể…không thể được tự do.” Elsa quay lưng về phía Anna. Jack đặt một tay lên vai cô và cô bắt đầu lánh xa anh.

“Elsa…nghe anh. Bình tĩnh nào. Làm ơn! Em có nghe anh không?”

“Chúng ta có thể cùng nhau tìm cách…chúng ta sẽ thu hồi lại bão tuyết này.”

“Oh…Làm ơn! Chỉ khiến nó tồi tệ hơn thôi!” Cô đẩy Jack ra cho tới khi anh lùi dần và đi xuyên qua Anna.

“Đừng hoảng loạn.” Anna cau mày, cố gắng trấn an chị mình.

“Có quá nhiều nỗi sợ! E-em không an toàn ở đây đâu!”

“E-ELSA. Em cần phải bình tĩnh lại!” Jack hét lên, nhìn cơn bão tố quen thuộc đang dần nổi lên trong phòng. Cô ấy đang mất kiểm soát và anh biết điều đó. “Tập trung, Elsie! Cố gắng và-“

“EM KHÔNG THỂ!”Cô hét lên, ôm lấy tay mình như vẫn thường làm, cố gắng che giấu nỗi sợ. Nhưng cô đã thất bại, chỉ cảm nhận một luồng gió bắn ra từ tay mình và chúng quất xuống như roi khi cô xoay người.

“KHÔNG!” Jack với tay về phía Anna, cố gắng bắt lấy cô. Cô nhảy lùi về phía sau khi tia sáng trắng đó mờ dần trước ngực. Nhưng có một điều không hề được dự đoán đó là Anna đã không ngã xuyên qua cánh tay Jack. Mắt anh mở to.

“Anna?” Jack thì thầm, lắc đầu, mong chờ một thay đổi nào đó. Nhưng khi cô liếc nhìn anh, mắt hai người giao nhau, anh đã biết. Anna có thể thấy anh. Trong giây phút mất phương hướng và đau đớn ấy, Anna nheo mắt mình như cố nghĩ ra làm sao mà cô biết anh. Cô không kịp nhận mặt anh thì Kristoff đã lao về phía cô.

“Anna!” Anh chụp lấy cánh tay còn lại của cô và giúp Jack đỡ cô dậy. “Cô ổn chứ?”

“Tôi không sao. Tôi ổn.” Anna nhìn Elsa kiên quyết.

“A-ai đây? K-không quan trọng. Em cần phải đi.”

“Cô ấy đúng đó, Kristoff.” Jack gấp gáp thì thầm với chỉ mỗi Kristoff. Anh không muốn làm Elsa hoảng loạn. Lớp băng xung quanh lâu đài bắt đầu nứt khi nhiều lớp băng bị tiêm nhiễm những tinh thể màu đen.

“K-không. Em biết chúng ta có thể giải quyết được. Cùng nhau”

“Bằng cách nào!? Em có sức mạnh gì để ngăn chặn bão tuyết này? Để ngăn chị?”

“Kristoff. Nghe đây. Anna đã bị thương. C-cậu…cậu cần đưa con bé đến chỗ gia đình cậu.” Anh nhanh chóng nói với Kristoff khi Anna van nài Elsa.

“Chào Jackie!” Jack nghe thấy một giọng nói tinh nghịch thì thầm. Anh nhìn thấy một que củi khô đang đung đưa từ một đụn tuyết nhỏ rồi nhận ra đó là một tên người tuyết. Jack nhướn mày với cái…thứ đứng cạnh Kristoff.

“Anna… Tôi nghĩ chúng ta nên đi.” Kristoff nói trước khi nhìn lại hiện thực tàn khốc của tình hình lúc đó.

“Không! Em sẽ không đi mà không có chị!”

“Có. Em phải đi” Elsa ra lệnh khi cô huơ tay về phía sàn. Mắt Jack mở to di chuyển sự chú ý từ tên người tuyết. Trong vài giây, một con quái vật tuyết trồi lên sừng sững như một tòa tháp về hướng bốn người họ. Elsa sập cánh cửa phòng ngủ phía sau cô khi con quái vật xúc tất cả những người còn lại lên, kể cả Jack.

“W-woah! Thả ta ra!” Jack với tới thanh trượng của mình, chỉ vừa kịp chụp lấy cán cong của nó trước khi bị nâng lên khỏi mặt đất.

“Vấn đề của chị là gì?” Anna hét lên và cũng đang chật vật thoát ra khỏi cái nắm tay băng giá. Con quái vật đến được tầng đầu tiên chỉ với vài cú nhảy. Chỉ trong khoảnh khắc, cánh cửa trước mở toang ra và cả bốn người bị ném ra khỏi lâu đài. Jack thở mạnh, xiết chặt lấy thanh trượng

“Bám vào đó!” Anh nói, nhấn thanh trượng xuống sàn và biến ra một xe trượt như một mảnh băng trước khi Anna và Kristoff đáp xuống, nó trượt xuống cầu thang và cứu lấy mạng sống của họ. Liền sau đó là tên người tuyết cũng bị ném đi, Jack bay xuống bậc thanh cuối cùng với sự giúp đỡ của cơn gió. Ở cách họ vài feet, anh thấy Anna đang ném bóng tuyết về phía con quái vật giận dữ. “Trời ạ, con bé này.” Jack đập tay lên mặt, vẫn ngạc nhiên khi Anna quay về hướng giọng nói của anh.

“Ai…?” Anna bắt đầu hỏi.

“Thấy chưa! Giờ thì cô làm nó điên lên rồi!” Kristoff thở dài.

“Tôi sẽ khiến nó phân tâm. Các cậu đi đi!” Tên người tuyết nói. Jack bật cười khi kế hoạch đó thất bại thảm hại. Khi hai nhóc vị thành niên kia chạy xuống cùng với cơ thể của tên người tuyết, Jack nhặt lấy cái đầu.

“Cần một tay không?” Jack cười.

“Đúng hơn là một cơ thể, và vài cái chân nữa”

“Hiểu rồi.” Jack nheo mắt, nhìn phần con lại của tên người tuyết đang chạy theo con quái vật.

“W-WOAH!” Sau khi bị tung lên không trung, Olaf bị đánh vào cơn gió bởi thanh trượng của Jack, đầu đáp xuống phần còn lại của cơ thể. “CẢM ƠN!” Cậu hét lên phía bên kia ngọn đồi. Jack lo lắng quay đầu nhìn về phía tòa lâu đài. Trước khi quay lại, anh muốn chắc rằng Anna có thể đến được chỗ Thạch tinh an toàn. Jack nhanh chóng leo lên một ngọn cây, nhảy từ cây này sang cây khác với sự giúp đỡ của cơn gió. Đáp xuống rìa của ngọn núi phủ tuyết, anh thấy mình đã không chú ý đến một vách đá cheo leo.

“CÂY!”

“Gì? WOAH!” Jack né xuống ngay khi một thân CÂY KHỔNG LỒ bay lên ngay đầy anh, gần như đánh bật anh khỏi cành. Anh nhận ra là Kristoff quyết định căng dây thừng để leo xuống vách đá trốn thoát. Jack lập tức suy nghĩ cách để cản con quái vật. Nhưng khi nó dậm từng bước chân khổng lồ qua rừng cây và phá vỡ từng gò tuyết Jack cố biến ra, anh nhận ra mình chẳng có hy vọng nào cả. Jack bay tới rìa vách đá, nhìn xuống hai người treo lơ lửng đang từ từ leo xuống.

“Hai đứa phải nhảy thôi!” Jack hét lên.

“WWWAAAHHHHH!” Anh nghe thấy một tiếng hét và tên người tuyết phóng qua anh. “Chờ đó các cậu!” Olaf nói khi cậu ta ngã xuống. Jack nhìn lại con quái vật, lúc này đang tiến thân hình khổng lồ của nó về phía anh. Jack mở to mắt giật nảy mình và ngã xuống nền tuyết vì bất ngờ. Chỉ với một cú đá đơn giản, Jack bị hất khỏi vách đá, rơi xuống hệt như cách Olaf vừa trải qua. Trước khi lấy lại được thanh trượng của mình, Jack bị đập vào vách núi, đầu đập vào đá. Anh hướng thanh trượng của mình xuống mặt đất và nó bắt lấy cú ngã của anh bằng một luồn gió tuyết. Trượt xuống mặt đất một cách thô bạo, Jack gần như không thể đứng lên. Anh mở mắt nhìn thấy con quái vật đang kéo Anna và Kristoff lên, rồi đặt tay lên đầu, cảm nhận dòng máu nóng đang chảy qua những ngón tay. Cả thế giới như xoay tròn và anh không còn nghe được gì nữa. Jack cố tập trung. Hình ảnh những mỏm đá từ từ hiện lên trong đầu anh. Hai người họ sẽ rơi xuống đó mất! Nhanh nhất có thể, anh siết lấy thanh trượng của mình và đứng lên. Nhanh chóng hóa ra những đụn tuyết xung quanh mình, anh vừa kịp biến ra được một đụn tuyết dày vừa đủ bên trên những mỏm đá để bắt lấy Anna và Kristoff.

End of chapter 23

T/N: Đoạn này tác giả lại một lần nữa ghép những cảnh trong Frozen vào rất hay. Như thể giải thích một số mâu thuẫn trong phim như làm sao Olaf có thể tự gắn đầu lại được hay làm sao Kristoff và Anna trốn thoát an toàn, thành công. Hehe tất cả là nhờ công lao của anh Jack. À vì chap này có cảnh hát nhạc kịch của hai chị em nên lời thoại dịch ra nghe nó hơi down =]]]

À không liên quan nhưng có ai coi Zootopia chưa nhỉ? Judy với Nick đúng kiểu mối quan hệ mà mình thích và liên tưởng tới Jelsa đóooo ❤ ❤

[Long fic] [Jack Frost x Elsa] A Frozen Center (chapter 22)

pitch_x_elsa__the_man_who_swallowed_my_soul_by_catwoman_cali_onyx-d864gsk

source: http://catwoman-cali-onyx.deviantart.com/art/Pitch-X-Elsa-The-Man-Who-Swallowed-My-Soul-494015492

T/N: Huhuhu, mình vô cùng vô cùng vô cùng cảm thấy có lỗi vì đã nghỉ Tết lâu như vậy TT^TT Mình không có biện hộ gì đâu, chẳng qua là quá lười thôi. Mấy bạn cứ gạch đá mình đi. Chap mới lên sóng rồi đây, dành cho những bạn nào vẫn còn theo dõi truyện này

CHAPTER 22

A/N: Trước tiên, cảm ơn tất cả các bạn vì đã đọc! Tôi muốn xác nhận lại chapter trước đoạn mà Hắc Ín hôn Elsa. Tôi không có ý định phát triển câu chuyện theo hướng tam giác tình yêu ElsaXHắcÍn. Điều này là để tạo sự đồng cảm và thêm chiều sâu cho nhân vật Hắc Ín, kẻ hoàn toàn cô độc thôi. Hắc Ín chỉ đang cố khiến Elsa bối rối và khiến cô tin tưởng hắn. Hy vọng rằng chap này sẽ gỡ rối mọi thứ và tôi cũng mong rằng các bạn thích đọc nó cũng nhiều như tôi thích viết ra nó. J Một lần nữa, cảm ơn vì đã đọc! ~Jenni.

Ngồi yên trên giường trong cơn sốc, Elsa di ngón tay mình qua môi. Cô đã không để ý rằng thời gian đã trôi qua bao lâu. Cái cảm giác mà Hắc Ín trao cho cô vẫn lưu lại trên da và trong tim cô. Lời hắn nói vẫn in trong tâm trí cô và liên tục lặp đi lặp lại. ‘Jack chính là kẻ đã nguyền rủa cô ngay từ đầu!’

“Không đúng.” Cô nuốt, khẽ cắn môi. Rồi cô thở dài lắc đầu. Ánh mắt cô quét qua khung cửa sổ nơi mặt trời đang dần lặn xuống. Cô cầu nguyện cho sự an nguy của em gái ở Arendelle, cách xa việc phải đối mặt với những chuyện như thế này.

“Elsa? Em ổn chứ?” Cô nghe giọng Jack vang lên sau lưng. Anh đáp xuống ban công một căn phòng khác và bước vào cửa.

“Jack!” Elsa nuốt, ngồi ngay dậy, nhìn chằm chằm vào anh. “H-hey. Em…” Cô dọn dẹp tâm trí mình, cố gắng tìm từ để nói.

“Em mong chờ ai đó khác sao?” Jack mỉm cười, đi về phía cô. Elsa im lặng dán mắt vào Jack khi anh bước đến cô. Cùng một nụ hôn vội, Jack nắm lấy tay cô. “Elsa…? Sao vậy?” Anh dịu dàng đặt tay mình lên má cô. Elsa khẽ nuốt.

“Không gì cả…” Cô lắc đầu. “Em…em chỉ là rất nhớ anh. Anna sao rồi?”

“À-ờ…ổn. Em thấy đó. Em ấy…uh.” Jack gãi đầu, cố gắng tìm cách truyền đạt chuyện này. “Em ấy thật ra sắp tới rồi. Khoảng một dặm nữa.”

“C-CÁI GÌ? J-jack! Anh nói anh sẽ bảo đảm em ấy quay lại Arendelle mà!” Elsa kéo tay cô ra khỏi tay anh, lùi lại.

“Um thì. Anh chỉ nghĩ rằng em nên nói chuyện với em ấy. Em ấy-“

“Không! E…em NÓI anh rồi! Em ấy sẽ muốn em quay lại đó mà …mà em thì thuộc về NƠI NÀY!” Cô đặt tay mình lên trán và những ngón tay thì siết lấy tóc.

“Elsa! Nghe này! Anh biết là em giận, nhưng-“ Jack bắt đầu.

“Nhưng SAO? A-anh THÍCH làm em tổn thương đúng không?! Phải thế không!?” Elsa dạt tay cô ra phía trước, nước mắt bắt đầu rưng rưng.

“Em đang nói gì vậy? Elsa…thật điên rồ! Cái gì-“

“A-anh thấy VUI khi đùa giỡn với em đúng không, Jack!?” Cô hét lên. Cô chẳng còn có thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa. Cả người cô run lên dữ dội.

“ELSA! Dừng lại đi!” Jack chụp lấy cánh tay cô, ghì chặt lấy những cử động của cô cho đến khi cô ngừng kháng cự. Elsa nhìn vào mắt Jack rồi bật khóc ngay lập tức. “Có chuyện gì đã xảy ra Elsa!?” Jack hỏi. Elsa gần như không thể trả lời. Cô lắc đầu, gục mặt xuống vai anh và bắt đầu nức nở, níu lấy anh thật chặt. Jack ôm lấy cô, vuốt tay anh dọc theo tóc cô nhẹ nhàng. “Shhhhh….bình tĩnh nào…” Anh dịu dàng nói. Elsa bắt đầu hít thở sâu, gật đầu chậm rãi. Sự run rẩy của cô bắt đầu nhẹ dần khi cô có thể kiểm soát mình nhờ vào giọng nói của anh. Họ đứng đó trong im lặng khi Jack nhẹ nhàng vuốt lưng cô. Elsa phá vỡ sự tĩnh lặng đó sau một phút.

“A-anh …sẽ không bao giờ nói dối em. Đúng không?” Cô thì thầm khi vẫn đang gục mặt trên vai anh. Jack chớp.

“Em đang nói gì vậy Elsa? Dĩ nhiên là không rồi.” Anh đẩy ra, ngắm nhìn gương mặt cô.

“Làm sao anh có được sức mạnh này, Jack?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh không ngần ngại. Rồi đảo mắt. “Và làm thế nào em có sức mạnh này?”

“Sao em lại hỏi anh điều này?” Jack ngần ngại hỏi.

“Trả lời đi Jack. Làm ơn…” Elsa nhìn vào mắt Jack, không hề cắt đứt ánh nhìn dù là một giây. Jack hướng mắt xuống sàn.

“Anh…anh có được quyền năng này còn trước cả khi anh có thể nhớ.” Anh lắc đầu.

“Đúng vậy sao, Jack? Anh được sinh ra cùng với nó?” Cô hỏi. Jack lắc đầu.

“Anh không…anh không nhớ được gì về chuyện trước khi anh thành ra như vầy.” Anh lại lắc đầu lần nữa, rồi nhìn lên. “Anh chẳng là gì cả, Elsa. Anh nói em rồi.” Anh nhún vai. Elsa quan sát anh trong một phút, nhớ lại lúc cô lớn lên, Jack không hề già đi dù một ngày. “Sao em già đi còn anh thì không?”

“C-chúng ta…khác nhau.” Anh giải thích.

“Khác thế nào?”

“Em… em…”

“Em bị nguyền rủa. Còn anh được ban tặng.” Cô nói. Jack nhướn mày.

“Đó là ý gì? Elsa. Em không bị nguyền rủa! Ai nói với em-“

“Hắc Ín đã ở đây.” Cô nói.

“Hắc Ín ở đây?! Cái-“

“Hắn nói rằng…hắn nói anh đã nguyền rủa em khi em còn nhỏ. Có đúng vậy không, Jack?”

“Anh không nguyền em, Elsa. Anh…”

“Là anh sao?”

“EM CÓ ĐỂ CHO ANH NÓI KHÔNG?!” Jack vung tay trong không khí.

“A-anh!? Anh chính là người làm thế này với em?!” Quai hàm của cô rơi xuống và hơi thở bắt đầu khó nhọc.

“ELSA! Nghe anh NÓI!” Jack hét lớn, giọng anh vang khắp hành lang băng giá. Elsa liếc, sắp sửa nói gì đó, nhưng Jack bịt miệng cô lại. “ANH ĐÃ CỨU em!” Anh giải thích. Cô siết lấy cổ tay anh, cố kéo tay anh ra.

“Cứu em khỏi CÁI GÌ?!”

“E-em đã không thở, Elsa! Cái đêm mà em sinh ra… anh… anh đã nói rằng em là một phép màu.” Anh nói với cô, giọng của anh lại điềm tĩnh và nhẹ nhàng. “Nghe rất sáo rỗng, nhưng em mới chính là món quà…chứ không phải quyền năng nào cả, Elsa.”

“Nhưng Hắc Ín nói-“

“Hắc Ín? Elsa. Hắn chỉ muốn em sợ mọi thứ và mọi người xung quanh em thôi. Đó mục đích sống của hắn.” Jack vòng tay qua người cô, ôm cô thật chặt. “Chẳng có gì trong trái tim hắn ngoại trừ bóng tối.” Anh nói, lắc đầu. Tâm trí của Elsa vẫn đang tự vấn hàng tỉ lý do vì sao Hắc Ín làm cái điều mà hắn đã làm. Hắn cố lừa cô lần nữa, hay hắn thật lòng với mọi điều hắn nói? Còn nụ hôn…tại sao? Cái suy nghĩ về nó khiến cô rùng mình ghê sợ đến nỗi cô phải lau môi mình. Hắc Ín muốn gì ở cô?


 

“Cậu muốn gì, Hắc Ín? Nếu cậu nghĩ nữ hoàng băng sẽ yêu cậu, cậu sai lầm to rồi bạn của tôi. Cô ấy thuộc về Jack Frost.”

“Phải. Tôi biết. Tôi chỉ muốn biết nó như thế nào thôi, cậu biết đấy?” Hắc Ín ngồi trên thềm một khung cửa sổ, bóng tối vây lấy hắn nhưng vẫn còn một chút ánh sáng rọi qua từ mặt trời. Một tràng cười lớn vang lên và Hắn Ín lắc đầu. “Đừng có cười tôi, cậu chàng tuyệt vời. Cậu chưa bao giờ tự hỏi nó như thế nào sao?”

“Cái gì thế nào cơ?” Một giọng vui vẻ cất lên.

“Hôn ai đó.”

“Không. Hắc Ín ạ. Và sau tất cả những chuyện cậu đã làm để không biến mất ư? Chuyện này đi quá xa rồi. Cậu khiến tôi hơi lo khi nói chuyện kiểu này đó.”

“Kiểu gì?” Hắc Ín đá chân qua thành cửa sổ, nhìn người bạn mình đang đứng trong bóng tối. Cùng một tiếng thở dài, giọng nói tiếp tục.

“Tôi biết cậu không có sự lựa chọn trong việc cậu là ai và chúng ta không thể trở về như trước đây được nữa. Nhưng dù là vệ thần hay không, tôi nói với cậu với tư cách là một người bạn.” Già Noel bước ra từ trong bóng tối.

“Tôi không muốn nghe thêm bài giáo huấn nào của cậu đâu, Noel.” Hắc Ín đứng lên khỏi cửa sổ, đi qua già Noel vào trong bóng tối.

“Cậu không tức sao khi một đứa nhóc 10 tuổi nói rằng CẬU không có thật? Đó là cuộc đời tôi. Mỗi NGÀY! ‘Đừng nói về bóng tối nữa. Hãy quên sự sợ hãi đi’. Tôi…tôi không muốn bị LÃNG QUÊN!” Hắc Ín la lên.

“Tôi biết, bạn hiền ạ.” Noel đặt một tay mình lên vai Hắc Ín. “Nhưng cậu được trao cho món quà này là có lý do.”

“Món quà?! Ha! Nghe hay đó.” Hắc Ín chế nhạo.

“Đây chính là món quà.” Noel gật đầu. “Và nếu cậu không biết cách sử dụng nó cho tốt-“

“Cho TỐT? Noel. Tôi không nghĩ cậu hiểu về con người tôi! Tôi… tôi GHÉT tất cả mọi nơi tôi đi! Chẳng đâu có lòng trắc ẩn cả!”

“Cậu có cơ hội làm những điều tuyệt vời, Hắc Ín.”

“Điều tuyệt vời?!” Hắc Ín liếc. “Như gì? Mang đến sự tàn phá bất cứ nơi nào tôi đến bằng ác mộng và-“

“Không… ý tôi không phải vậy.” Noel lắc đầu. “Cậu cho trẻ con cơ hội trở nên dũng cảm. Cậu cũng có thể trở thành một vệ-“

“Đừng nói nữa, Noel.”

“Được thôi… Nhưng Hắc Ín. Nếu cậu không cẩn thận, cậu sẽ đánh mất chính mình hoàn toàn.”

“Tôi nghĩ là hơi quá trễ cho việc đó rồi, anh bạn của tôi.” Hắc Ín nhìn chính mình qua một tấm gương vỡ treo trên tường. “Tôi nghĩ cậu nên đi đi. Cậu cần phải quay lại với… đám người lùn của cậu.” Hắc Ín nói, như thể cảm thấy ghê tởm với từ đó. Già Noel bật cười, gật đầu.

“Tôi đoán cậu nói đúng. Tôi không thể bỏ chúng quá lâu được.” Noel lấy ra một quả cầu tuyết, ném nó ra không trung rồi chụp lại. “Nhưng Hắc Ín.” Ông lại nhìn hắn lần nữa. “Khi cậu quay trở lại lâu đài băng của nữ hoàng, tôi không nghĩ nỗi sợ hãi sẽ còn lưu lại nơi cô ấy. Cô ấy mạnh mẽ. Tôi có thể cảm nhận điều đó. Trong bụng tôi.” Noel lại bật cười.

“Cậu tưởng tôi không biết sao? Tôi là chuyên gia đấy. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi.”

“Ngoại trừ nụ hôn đó. Nó không có trong kế hoạch.”

“Biến đi, Kris!” Hắc Ín la lên khi Noel ném quả cầu. Cùng một tràng cười lớn, Noel nhảy vào trong vòng xoáy và biến mất. Hắc Ín thở dài, đặt tay lên mặt. “Ugh…mình ngu thật.” Hắn nhìn mình trong gương lần nữa, đảo mắt với chính mình. Rồi rít qua kẽ răng những âm thanh tự ghê tởm. “Mình nên biết rõ hơn việc con bé ấy có thể cứu mình khỏi cô độc…” Hắn nhắm mắt, làm dịu đi những suy nghĩ của mình về Elsa.

Nỗi buồn bắt đầu len lỏi vào. Cái tê dại đến cùng với nó khiến hắn tưởng như mình đang biến mất. “Chẳng có gì sẽ như thế cả. Nó lẽ ra không như vậy.” Hắn tự nói với chính mình cùng một cái nhún vai. Và rồi, hắn đã không để chính mình chìm trong phiền muộn. Hắn làm chính mình mất tập trung và cười mỉa trước ảnh phản chiếu của mình trên những mảnh gương vỡ. “Ta đã cố loại bỏ Jack, ta tước đi ba mẹ của cô ta, và thậm chí vậy, Jack vẫn có được cô ta hết lần này đến lần khác dù ta làm bất kì điều gì. Sẽ chẳng có chuyện nữ hoàng băng giá đem nỗi sợ hãi quay lại thế giới này… trừ phi… ta nghiền nát hy vọng cuối cùng của cô ta.” Hắn nhìn lên góc gương nơi những hình ảnh bắt đầu hiện lên. Những ý tưởng và kế hoạch khủng khiếp của hắn bắt đầu lộ diện trong bóng tối. Trong một trong những mảnh vỡ là cảnh Anna đi qua khu rừng về phía lâu đài của Elsa. “Và ta chẳng cần phải làm gì ngoài việc chờ đợi. Kể cả Jack cũng không thể kéo cô ta ra khỏi sự đau đớn trước cái chết chắc chắn của Anna. Tình yêu thật…vui. Đúng không, Jack?”

End of chapter 22

[Long fic] [Jack Frost x Elsa] A Frozen Center (chapter 21)

Pitch.Black.full.1470160

“Well you see her when you fall asleep
But never to touch and never to keep
Cause you loved her too much and you dived too deep”

Ngươi thấy cô ấy trong cơn mơ
Nhưng chưa bao giờ chạm vào cũng chưa bao giờ níu giữ
Vì ngươi đã yêu cô ấy quá nhiều nhưng lại nhúng chàm quá sâu

-Let her go by passenger-

source for the pic: I forgot =.= sorry!!!

T/N: chắc hẳn mọi người sẽ thắc mắc sao lần này Hắc Ín lên trang bìa. Có lý do hết đóooo. Đọc sẽ biết thôi 😀

Chapter 21

“Xin lỗi về…cái xe kéo của cậu nha…” Jack lầm bầm khi anh gác tay lên trán, nhìn chằm chằm lên bầu trời khi đang nằm trên lưng Sven. Con tuần lộc lắc đầu mình, khẽ kêu lên vài tiếng. Jack ngáp.

“Tôi tưởng tôi đã bảo anh không được cưỡi Sven rồi mà.” Kristoff càu nhàu khi đang đi cạnh Sven. Jack nhún vai.

“Sven đâu có phiền đâu. Đúng không, nhóc?” Jack cười, gãi tai Sven. Sven lắc đầu.
“Đừng chua chát thế, Kris. Công chúa đã bảo cô ấy sẽ đền cho cậu chiếc xe kéo khác rồi mà.”

“Là Kristoff. Và phải. Tôi biết…” Anh thở dài, dõi theo Anna khi cô đi trước họ một đoạn. “Đ-đó là lý do tại sao tôi đồng ý làm việc này.” Anh lắc đầu, như thể để xua đi cái ý nghĩ nào đó trong đầu. Jack nhướn một bên mày.

“Phải haaaaa.” Jack nhìn qua Anna, rồi nhìn lại Kristoff. “Dù sao thì. Khi chúng ta tới được lâu đài của Elsa, chúng ta sẽ thuyết phục cô ấy quay về Arendelle và xóa sổ mùa đông này, và khi chúng ta trở lại đó, cậu sẽ có xe kéo mới. Nếu không…thì anh đây sẽ làm cho cậu một cái…từ băng hay sao đó.” Jack nhún vai.

“Wow. Thật ư?! Điều đó…” Kristoff tốn một phút để suy nghĩ. “Nghe rất hay…nhưng nó sẽ tan thôi.” Anh cau mày.

Jack nhún vai, nhìn lên bầu trời và nghĩ về Elsa.


 

Elsa ngồi trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Jack đã ra đi đúng một ngày và cô hy vọng rằng anh sẽ quay lại sớm. Cô nắm chặt đuôi bím tóc mình, kéo chiếc ruy-băng ra. Khi tóc cô rơi ra khỏi bím, cô thở dài, nhìn xuống chiếc ruy-băng trên tay mình. Cô di ngón tay lên nó, và chiếc ruy-băng trở nên dài hơn. Cô mỉm cười.

“Vui không?” Hắc Ín nói, tựa người vào cửa. Elsa đứng bật dậy, liếc mắt.

“Ngươi muốn gì?” Elsa giấu chiếc ruy-băng sau lưng. Nó lại dài hơn nữa khi cô tập trung sức mạnh của mình.

“Chẳng gì cả. Ta chỉ muốn xin lỗi người, thưa bệ hạ.” Hắc Ín bước vào phòng.

“Vì một số lý do, ta cảm thấy điều đó thật khó mà tin được.”

“Tóc đẹp đó.”

“Câm đi. Sao ngươi dám xuất hiện ở đây sau tất cả những gì đã làm với ta và Jack?!” Cô rít lên.

“Jack? Jack Frost? Ta đã làm gì Jack F…oh…hiểu rồi. Cô đã lấy lại ký-“

“Từng giây một…”Cô bắt đầu bước về phía hắn, cơn tức giận như sôi lên.

“Bao giờ vậy?” Hắc Ín cau mày, bắt đầu lùi xuống một chút.

“Đêm qua.”

“C-công chúa! Ta chỉ nghĩ cho cô thôi. Jack Frost là một tên ích kỷ. Hắn sẽ chỉ khiến cô-“

“Dối trá đủ rồi!” Cô kéo chiếc ruy-băng ra. Nó bay trong không khí và Hắc Ín giơ tay lên phòng thủ. Chiếc ruy-băng quất vào cánh tay hắn, đóng lại thành một lớp băng kiên cố. “Và ta là Nữ hoàng. Phòng khi ngươi không nhớ nổi!” Cô kéo mạnh chiếc ruy-băng lại. Hắc Ín bị kéo bay qua đầu cô và bị hất vào tường. Rên rỉ trong cơn đau, Hắc Ín ngã xuống nền đất bất động. Elsa bước chậm rãi về phía hắn.

“Cái này là cho ta.” Cô liếc mắt, dậm chân mình xuống sàn nhà cạnh mặt hắn. Hắn giật nảy, gần như đông cứng trước suy nghĩ rằng cô sẽ dẫm lên mặt hắn. Nhưng hắn không hề nghĩ tới việc băng bò quanh người hắn, lôi hắn lên khỏi mặt sàn. “Còn cái này là cho Jack.” Cô ghim hắn lên tường. Kéo nắm đấm ra sau, sẵn sàng đánh trả bằng một cú đấm. Nhưng Hắc Ín phản ứng rất nhanh. Trước khi cô ra tay, hắn la lên.

“Sao lại đánh ta trong khi đó là lỗi của Jack?!” Hắn hét lên.

“Cái gì?!” Cô đáp.

“N-nghe ta đây! L-làm ơn!” Hắn van nài. “J-jack chính là kẻ đã nguyền rủa cô ngay từ đầu!”

“Ngươi đi quá xa rồi.” Cô rít lên, tạo một con dao găm bằng băng trên đầu mình.

“K-khi cô còn nhỏ! J-jack Frost đã nguyền cô bằng băng để giữ cô cho riêng hắn!”

“D-dối trá! Ta được sinh ra cùng với quyền năng này cũng như anh ấy!” Cô đảo mắt, vẫn không buông vũ khí.

“Jack nói thế sao? Nói ta nghe…hắn đã bao giờ kể về tuổi thơ của hắn chưa?” Hắc Ín đặt câu hỏi, một ý tưởng hình thành trong tâm trí hắn khi hắn tiếp tục. Elsa nhìn chằm chằm vào Hắc Ín, cố để không lung lay ý chí.

“T-tất nhiên là có. Jack…anh ấy…”

“Cô và ta đều biết đó là nói dối. Jack Frost chưa bao giờ có tuổi thơ và cũng chưa bao giờ được sinh ra cùng với lời nguyền đó. Hắn CHÍNH là lời nguyền. Và cho tới khi cô nhận ra điều đó, cô sẽ luôn cô độc vì Jack điều khiển cô VÀ cảm xúc của cô.”

“Dối trá.” Cô cắn môi,

“Ta ước là vậy, thưa bệ hạ.” Hắn cau mày, nhưng đang thầm cười bên trong. “Hỏi hắn đi. Nhưng ta bảo cô…cô sẽ không tin những gì được nghe đâu.”

“Ngươi khiến ta kinh tởm.” Cô cố giữ một khuôn mặt can đảm, nhưng sự nghi ngờ đã lấp đầy ánh mắt.

“Ta không phải là người cô nên thấy kinh tởm, nữ hoàng à.” Hắc Ín đáp, tập trung sức mạnh của hắn lên băng. Băng giá xung quanh bắt đầu hóa đen và nứt ra. Elsa lùi lại. “Ta chưa bao giờ muốn làm hại cô. Và ta xin lỗi nếu đã vô tình làm thế.” Hắn thoát ra khỏi băng khi nó đổ xuống sàn. “Ta chỉ muốn cô được an toàn. Nhưng, Jack Frost lại quá giỏi trong việc khiến người khác tin tưởng hắn.”

“Cút ngay…” Elsa nuốt.

“Elsa…”

“CÚT NGAY!” Cô hét lên, xua tay cô về phía Hắc Ín. Trước khi cô nhận ra, Hắc Ín không còn ở chỗ đó nữa. Hắn đứng ngay trước mặt cô và siết chặt lấy cổ tay cô. Cô nhìn lên hắn.

“Ta biết tất cả những gì cô muốn là có ai đó nói cô rằng cô không cần phải trốn và không phải ở một mình nữa, thưa bệ hạ.”

“Ngươi không biết ta muốn gì! T-thả ta ra!” Cô cố kéo tay mình trở lại, nhưng vô ích.

“Ta BIẾT! Bởi vì ta biết CHÍNH XÁC cái cảm giác đó.” Hắn hét lên. Giọng lạc đi. “Cô nghĩ ta muốn như thế này sao!?” Hắn thả cô ra. “Cô nghĩ rằng ta muốn cô độc sao, Elsa?” Elsa lùi lại, xoa cô tay mình.

“Ngươi đáng bị cô độc.” Cô nhổ ra.

“Ít nhất cô còn có những ký ức hạnh phúc để mà trở về mỗi đêm dù tất cả những gì cô có là một chiếc giường trống rỗng. Còn ta… ta chẳng có gì ngoài nỗi sợ hãi ru ta vào những cơn ác mộng của chính ta.”

“Ác mộng của ngươi là gì…?” Cô đảo mắt, vẫn còn thở gấp.

“Giống như cô, nữ hoàng của ta.” Hắc Ín nuốt. “Không ai nhìn thấy. Luôn phải cô độc và không ai ở đó để lắng nghe.” Hắn nhìn xuống, mắt hắn dán xuống hoa văn băng bên dưới chân Elsa. “Ta chưa bao giờ chọn cuộc sống này! Và cô cũng vậy!” Hắn hét lên, giọng hắn vang khắp phòng.

“H-hắc-“ Cô bắt đầu. Nhưng trước khi cô có thể nghĩ đến việc cản hắn, hắn đã xuất hiện cách cô chỉ vài inch. Hắn túm lấy cánh tay cô và hôn cô thô bạo. Với đôi mắt mở to, cô cố đẩy ra, nhưng hắn quá mạnh. Hắn cắt đứt nụ hôn, vẫn giữ chặt cô trong tay. Cô không biết phải nói gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm.

“Koz…t-tên ta là Kozmotis.” Hắn nhìn cô bằng cặp mắt như trăng khuyết. “Ta xin lỗi.” Là tất cả những gì hắn nói trước khi biến mất vào trong những hoa văn bên dưới họ. Elsa đứng đó trong cơn sốc, cô đưa những ngón tay run rẩy lên môi và mắt nhòa đi trong những dòng lệ.

End of chapter 21

T/N: các bạn nghĩ sao về chap này? Hắc Ín trong này “người” hơn hẳn trong phim ha.

P/S: Nếu ai thắc mắc về tên của Hắn Ín thì cái tên “Kozmotis” không phải là tác giả chém đâu. Tên thật 100% đó nha. Có lẽ nhiều bạn không biết RoTG dựa trên loạt sách The Guardians of childhood và theo sách thì Hắc Ín có tên thật là General Kozmotis Pitchiner, có cả vợ và con gái. Trước đây hắn là người cai quản ngục của những thứ xấu xa trên thế giới, nhưng bị lừa gạt rằng con hắn ở trong đó nên hắn đã thả tự do cho những thứ ở trong ngục ra. Những thứ này ám lấy hắn và khiến hắn trở thành Hắc Ín, vua của Ác Mộng. Hắn còn lớn tuổi hơn cả Mặt Trăng. (theo http://riseoftheguardians.wikia.com/wiki/Interesting_Facts)

Colgate: Sau chap này không biết có bạn nào tự dưng hứng chí bỏ fandom và đi ship Hắc Ín/Elsa không nhỉ @@ Mong là không nhaaaa

Close up pha lê tuyết: không liên quan nhưng mà tui ghen tị với mấy bạn ở miền Bắc nghen 😦 nhất là mấy bạn ở Sapa đó. Chị Éo sà ơi sao chị không vô miền Nam này mà thi triển phép thuật đi. Nóng không tưởng được ahhhh